Chương 152: Sóng ngầm từng đợt

Bảy ngày nhanh chóng qua đi…

Trong khoảng thời gian này, Lạc Nam chỉ bồi bạn bên cạnh chúng nữ, do thời gian quá ngắn nên các nàng cũng không thể tu luyện công pháp mới…

Điều khiến Lạc Nam bất đắc dĩ là hắn phát hiện Nam Cung Uyển Dung, Hoa Ngọc Phượng và Tô Mị luôn tìm cách tránh né mình, riêng nha đầu Băng Linh Nhi thì đeo bám hắn hơn, không thua kém hai người Trúc Loan và Tình Nhi…

Rốt cuộc ngày tiến vào Thánh Linh Học Phủ đã đến, Lạc Nam và chúng nữ rời khỏi khách sạn, tập trung phía trước Cổng, nơi tham gia Khảo Hạch…

Đã có vô số người xếp thành hàng ngay ngắn, hiển nhiên chờ đợi tiến vào…

Trong ánh mắt chờ mong của vô số người, Chấp Chính Trưởng Lão phá không xuất hiện, sau lưng hắn là Thất Đại Chấp Sự…

Đảo mắt nhìn quanh một vòng toàn trường, Chấp Chính Trưởng Lão cất tiếng, ầm ầm vang dội:

“Chúc mừng toàn thể các ngươi trở thành Học Sinh chính thức của Thánh Linh Học Phủ!”

“Đa tạ trưởng lão!” Đám người chắp tay, đồng thanh đáp…

Âm thanh chấn động đất trời…

Chấp Chính Trưởng Lão hài lòng gật đầu, toàn trường lại trở về yên tĩnh…

“Trở thành Học Sinh của Học Phủ, không cần quá mức gò bó, Học Phủ cũng không ngăn tự do của các ngươi!” Chấp Chính Trưởng Lão nói tiếp:

“Nhưng có tứ đại quy định cần thiết ghi nhớ, không được tái phạm trong bất kỳ tình huống nào!”

Đám người một mặt nghiêm nghị, chờ đợi tuyên bố…

“Thứ nhất, không được lợi dụng danh nghĩa Học Phủ mà làm chuyện trái với thương thiên đạo lý!”

“Thứ hai, không được mang Công Pháp hay Vũ Kỹ các loại… đạt được từ Học Phủ truyền cho người ngoài!”

“Thứ ba, mọi tranh đấu trong Học Phủ chỉ diễn ra ở cùng cấp bậc, cùng một tu vi!”

“Cuối cùng, không được phản bội Học Phủ, không vì lợi ít cá nhân để ảnh hưởng đến lợi ít của Học Phủ ở bất kỳ tình huống nào!”

Chấp Chính Trưởng Lão nói xong, một luồng kinh thiên sát khí từ người hắn lan tỏa, khiến không ít người sắt mặt tái nhợt, trầm giọng nói:

“Làm trái bất kỳ trong bốn điều, toàn bộ Học Phủ sẽ toàn lực truy sát, ngươi chỉ có con đường chết!”

Đám người toát mồ hôi hột, vô thức gật mạnh đầu, âm thầm ghi nhớ…

Nhận thấy mọi thứ đã tuyên bố xong, thân hình Chấp Chính Trưởng Lão biến mất…

Chỉ để lại Thất Đại Chấp Sự…

Bảy người nhìn nhau, vẫn là Lão Thất tiến lên thông báo:

“Bên trong Học Phủ có rất nhiều loại tài nguyên tu luyện, từ Công Pháp, Vũ Kỹ, Linh Dược, Đan Dược, Thân Pháp, Pháp Bảo…mỗi thứ đều có thể quy đổi bằng Điểm Tích Lũy!”

“Điểm Tích Lũy các ngươi đạt được trong lần Khảo Hạch thứ ba xem như phần thưởng đầu tiên Học Phủ ban tặng”

“Về phần sau khi dùng hết, Học Sinh có thể tiến hành nhận lấy các loại Nhiệm Vụ mà Học Phủ đưa ra để thu thập Điểm Tích Lũy!”

Lão Thất nói đến đó, thoáng im lặng để đám đông ghi nhớ, lúc này nói tiếp:

“Tại Học Phủ, không có các lớp giảng dạy như trường học của phàm nhân, tuy nhiên nếu các ngươi có gặp thắc mắc hay khó khăn trong quá trình tu luỵên, có thể trực tiếp đến Giảng Đường, nơi có hàng ngàn Giáo Viên tu vi từ Hóa Thần đến Luyện Hư trở lên túc trực, sẳn sàng giải đáp mọi vấn đề ở hầu hết các lĩnh vực gặp phải…”

“Đương nhiên cần bỏ ra Điểm Tích Lũy, dù sao có làm mới có ăn”

Lão Thất luyên thuyên bất tuyệt nói…

Lạc Nam nghe qua, bừng tĩnh đại ngộ…

Hắn cứ luôn thắc mắc Học Phủ sẽ giảng dạy kiến thức cho Học Sinh như thế nào, bởi mỗi tu sĩ một khi bế quan thì thời gian rất dài, nếu mỗi ngày đều phải có mặt ở Lớp Học thì lấy đâu thời gian tu luyện?

Không ngờ cách thức vận hành của Học Phủ là như vậy, hàng ngàn giáo viên từ Hóa Thần đến Luyện Hư, quả thật khủng bố vô cùng…

Nếu đặt ở bên ngoài, Luyện Hư kỳ hiếm hoi vô cùng, hầu như ngàn dặm chưa có một… Dù ngươi muốn thỉnh giáo người ta cũng chưa chắc chịu dạy ngươi…

Nhưng tại Học Phủ thì khác, một khi tu luyện gặp bình cảnh hay vấn đề khó hiểu, chỉ cần đến Giảng Đường, bỏ ra một số Điểm Tích Lũy, mọi chuyện sẽ được giải đáp…

Trách không được Học Phủ có địa vị cao thượng như vậy trên đại lục…

Thấy đám người tỏ vẻ đã hiểu, Lão Thất tiếp tục:

“Đương nhiên bên trong Học Phủ còn rất nhiều chức năng khác, như Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, Tụ Linh Trận… Các ngươi cứ từ từ tìm hiểu”

“Ngoài ra Thế Lực thành lập bên trong Học Phủ có thể tự do tranh đấu, thế lực đạt thứ hạng cao mỗi năm sẽ có Điểm Tích Lũy được phân phối từ Học Phủ!”

“Mỗi Thế Lực bên trong Học Phủ đều có khu vực của riêng mình, các ngươi có thể trú ngụ tại đó, đối với tán tu có thể ở Ký Túc Xá”

Lão Thất nói xong, bàn tay nhẹ phất, đại môn khổng lồ rốt cuộc mở ra…

….

“Việc cần làm đầu tiên khi tiến vào Học Phủ là đăng ký thành lập Thế Lực, từ đó chúng ta sẽ có lãnh thổ của riêng mình!” Diễm Hồng Liên cười nói…

Lạc Nam gật đầu, quay sang nhìn chúng nữ hỏi: “Các nàng có dự định gì không?”

“Sau khi tiến vào thiếp sẽ bế quan, tìm hiểu Ảo Mộc Chân Kinh của chàng đưa cho!” Mộc Tử Âm nắm tay hắn nói…

Chúng nữ cũng nhao nhao gật đầu…

Lạc Nam không có lý do gì từ chối, hắn cũng cần tu luyện vũ kỹ của gia hỏa Trọng Vô Danh đấy…

Rốt cuộc, toàn thể đám người tiến vào cánh cổng…

“Ồ?”

Không ít tu sĩ bật thốt lên…

Rộng, rộng không thấy điểm cuối, bao la vô tận, non xanh nước biếc, như một thế giới cô lập với bên ngoài…

Từng dãy kiến trúc cao chọc trời, xa hoa và cổ kính…

Lạc Nam vừa cùng chúng nữ bước đi, vừa nhìn thấy không ít trụ sở thế lực do chính Học Sinh lập nên…Hùng Ca Bang, Huynh Đệ Bang, Viêm Diễm Bang…

Mỗi thế lực đều có một lãnh thổ cho riêng mình…

Cách thế lực khác chừng trăm dặm…

Tất cả Thế Lực đều nằm dưới sự quản lý của Học Phủ…

“Học Phủ này là một kiện Kiến Trúc Pháp Bảo Chân Cấp!” Kim Nhi mở miệng nói…

Lạc Nam giật mình, trách không được bên ngoài Học Phủ nhìn qua không quá lớn, bên trong lại khổng lồ như vậy…

“Đi! Chúng ta đi đăng ký thành lập Thế Lực!” Lạc Nam cười sảng khoái một tiếng, đối với tương lai bắt đầu chờ mong…

Chúng nữ mỉm cười, thả người bay theo hắn…

Theo Học Phủ khai mở, 50 vị trí Thánh Linh Bảng lập tức thông qua vô số con đường khác nhau tuyên truyền khắp toàn bộ Đại Lục..

Bởi vì Chiêu Sinh vừa xong, Thánh Thành một lần nữa lại mở ra…

Tình hình Khảo Hạch cũng được tường tận lưu truyền, có không ít tu sĩ dùng Lưu Ảnh Thạch quay lại quá trình đó, gửi ra bên ngoài…

Và đương nhiên, việc toàn thể đại lục bàn luận xôn xao là điều không thể tránh khỏi…

“Thánh Linh Bảng năm nay thật nhiều Mỹ Nữ a, quả nhiên trăm hoa khoe sắc!”

“Thật khủng khiếp, thiếu niên tên Lạc Nam này là ai? Chưa từng nghe qua…”

“Ta từng một lần chúng kiến người này, khi đó hắn đại náo Đấu Thú Trường ở Linh Vũ Thành, không ngờ hiện tại đã trở thành Quán Quân Thánh Linh Bảng!”

“Hắn thật tuấn tú nha, vậy mà nhường lại truyền thừa Độ Kiếp Kỳ cho một nữ tử!”

“Hơn nữa thực lực còn khủng bố, vậy mà liên tiếp đánh chạy nhiều thiên tài, ngay cả thiếu chủ Lạc gia mạnh mẽ phi phàm cũng bại trận!”

“Huyết Linh Tông và Phàm Ẩn Tự lần này xem như lỗ nặng!”

“Bọn hắn nhất định không từ bỏ ý đồ!”

Lý gia…

Một đôi trung niên phu thê ôm chầm nhau khóc ròng hạnh phúc, xung quanh bọn hắn là vô số tộc nhân Lý gia mặt mũi vui mừng tự hào, liên tục chúc mừng…

Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì tiểu thư nhà bọn họ, con gái duy nhất của gia chủ Lý gia mất tích lâu nay… rốt cuộc xuất hiện…

Hơn nữa càng là đăng lâm Thánh Linh Bảng, trở thành thiên tài nổi trội xuất sắc trên Đại Lục…

Lý Trúc Loan…

Có thể không vui mừng sao?

Mà đôi phu thê đang ôm nhau khóc kia chính là phụ mẫu của nàng…

Huyết Linh Tông…

Ba huynh đệ Huyết Thiến toàn thân rung lẩy bẩy bẹp dí nằm giữa Đại Điện, phía bên trên, tông chủ Huyết Linh Tông mặt mũi âm trầm, sát khí lưu chuyển…

Xung quanh hắn, từng tên trưởng lão sắc mặt khó coi đến cực hạn, không dám ngẩng đầu…

“Chết!”

Trong bầu không khí nặng nề đến cực điểm, Tông Chủ Huyết Linh Tông không nói không rằng, nhẹ giọng phun ra một tiếng…

Theo sau đó, trước ánh mắt khiếp đảm của đám người, Huyết Linh Tam Thánh Tử ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, toàn bộ hóa thành máu tươi, tiến vào trong miệng của Huyết Linh Tông Chủ…

Đám trưởng lão sắc mặt rung rẩy, biết lần này Tông Chủ quả thật phẫn nộ rồi…

Huyết Linh Tông lần đầu mất mặt đến như thế…

Thánh tử sợ chết thua trận, chẳng ai dám biện hộ thay bọn hắn…

“Bằng bất cứ giá nào, dù phải dốc một nửa lực lượng môn phái, cũng phải đem đầu Lạc Nam đến gặp ta! Bổn tọa không tin hắn cả đời lẫn trốn trong Thánh Thành!”

Cuối cùng, thân ảnh Huyết Linh Tông Chủ biến mất, chỉ để lại một câu như vậy…

Bách Hoa Tông…

Thân ảnh tuyệt đại phong hoa của Tô Nhan hơi lười biếng ngồi trên chủ điện, nhìn một đám trưởng lão bên dưới đang cười không khép miệng, quan sát thứ hạng bên trên Thánh Linh Bảng…

Ba vị Thánh Nữ toàn bộ có mặt trên Thánh Linh Bảng, lại là thứ hạng cao như vậy, vượt qua nhiều thiên tài Bát Cấp, Cửu Cấp… các nàng sao có thể không vui mừng?

Bất quá khác với đám trưởng lão, Tô Nhan chỉ chú ý đến cái tên đứng đầu kia…

Nhìn qua một phụ nhân cao quý thành thục ngồi bên cạnh, Tô Nhan trong trẻo mở miệng:

“Nhược Lan trưởng lão, ngươi không cho bổn tọa biết chút gì về tình cảm nha đầu Nhược Tuyết sao?”

Yên Nhược Lan thân hình nhẹ rung, đám trưởng lão khác cũng nhìn qua…

Từ Lưu Ảnh Ngọc, các nàng cũng nhận ra quan hệ thân mật khác thường của Nhược Tuyết cùng Lạc Nam, bất quá vì đắm chìm trong vui sướng Thánh Linh Bảng nên cố tình lờ đi mà thôi…

Không nghĩ tới Tông chủ trực tiếp như vậy…

Yên Nhược Lan cười khổ, từ lần trước Thánh Nữ Đại Điển, nàng đã nhận ra trạng thái khác thường của đệ tử mình…

Sau khi trở về ép hỏi, quan hệ cả hai lại không khác mẫu tử là bao, nên Yên Nhược Tuyết cũng không giấu diếm kể lại mọi chuyện cùng Lạc Nam…

Đối với chuyện này, Yên Nhược Lan vừa lo vừa mừng, lo vì Nhược Tuyết mất đi quyền cạnh tranh chiếc ghế tông chủ, mừng vì nàng tìm được ý trung nhân tâm đầu ý hợp….

Tâm trạng của Yên Nhược Lan không khác một người mẹ chút nào, quyết định thay con gái che giấu…

Nhưng hôm nay biết không thể giấu được nữa, Yên Nhược Lan đành đem toàn bộ mọi chuyện lặp lại một lần…

Chúng nữ nhân Bách Hoa Tông nghe xong, cả đám im lặng…

Chợt, Đại Trưởng Lão Hoa Ngọc Loan đứng dậy cười nói:

“Thưa tông chủ, Nhược Tuyết tìm được tình lang là chuyện đáng vui mừng, huống hồ tiểu tử Lạc Nam này cũng rất không tệ, về phần không tiếp tục tranh cử ngôi Tông Chủ cũng không sao, không phải còn Ngọc Phượng và Tô Mị sao?”

Đám trưởng lão nhao nhao gật đầu, cảm thấy chuyện này không phải quá mức khó xử, Bách Hoa Tông có thêm một chàng rể thiên tài là chuyện tốt a…

Tô Nhan im lặng thoáng chốc, chợt u thanh nói:

“Các ngươi là không nhìn ra hay giả vờ hồ đồ? Chỉ sợ rằng ngay cả đệ tử của bổn tọa và Ngọc Phượng cũng lọt vào ma thủ của tiểu tử gọi Lạc Nam này đi?”

Đám trưởng lão giật mình, vô ý thức lắc mạnh đầu, từng người bật thốt:

“Làm sao có thể?”

“Ba vị Thánh Nữ đều lập gia đình, vậy ai kế thừa ngôi Tông Chủ?”

“Tiểu tử này sẽ không có bản lĩnh đến mức đó đi?”

“Đúng a, các nàng kiêu ngạo thành tính, sao chấp nhận cùng chung một chồng?”

Các nàng không phải không nhận ra vài tình tiết vi diệu thông qua xem Lưu Ảnh Ngọc, nhưng theo bản năng chủ động nghĩ về hướng tích cực…

Tô Nhan thở dài một hơi, đám nữ nhân này thật không đáng tin cậy…

“Đích thân bổn tọa sẽ đi một chuyến tự mình xác thực chuyện này, sẳn tiện vấn an sư phụ!”

Theo một tiếng nhẹ than, thân ảnh của Tô Nhan đã biến mất tại Phượng Tọa…

Đám người ngơ ngác nhìn nhau, biết Sư Phụ trong miệng nàng là ai…

Đó chính là vị Hiệu Trưởng đương nhiệm của Thánh Linh Học Phủ, xếp hạng Đệ Thất…

Lạc Gia…

Tại nghị sự đường…

Một căn phòng rộng rãi, một bộ bàn ghế cổ kính…

Lạc Phá Lôi trầm mặt quan sát tới lui Lưu Ảnh Ngọc cầm trên tay, ghi chép lại toàn bộ quá trình Khảo Hạch, trong mắt thỉnh thoảng lấp lóe Lôi Đình…

Bên cạnh hắn, vài chục thân ảnh ngồi im, ngay cả thở mạnh cũng không dám…bởi vì chính bọn hắn cũng cảm thấy khó tin với sự biến hóa của kẻ từng phế vật kia…

Rốt cuộc, người đầu tiên cất tiếng lại là Lạc Phá Lôi:

“Chư vị đối với chuyện này có cảm tưởng gì?”

Đám người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu, một tên lão già đứng lên chắp tay…

Hắn chính là Đại Trưởng Lão của Lạc Gia – Lạc Thanh Liệt…

Lạc Thanh Liệt hít sâu một hơi, trầm ổn nói:

“Trước hết nên cho người tìm tòi tung tích của thiếu chủ, chúng ta đã mất liên lạc với hắn…về phần phế..về phần Lạc Nam, mọi chuyện do gia chủ định đoạt!”

Lạc Phá Lôi lâm vào trầm tư… Nếu không có lần khảo hạch động trời này, hai từ Lạc Nam là cái tên hắn không muốn nghĩ đến nhất… Bởi vì đây là vết bẩn lớn nhất trong đời hắn…

Lạc Phá Lôi hắn khi sinh ra đã là tuyệt đỉnh thiên tài, một đường tu luyện hầu như chưa từng vấp ngã, cho đến cuối cùng càng là leo lên ghế gia chủ, quyền uy vô hạn…

Vì thế sinh ra một phế vật là chuyện hắn không muốn nhắc đến nhất…

Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bản thân Lạc Phá Lôi hắn chưa bao giờ xem người kia là con của mình…

Điều Lạc Phá Lôi quan tâm nhất lúc này cũng không phải an nguy của Lạc Vũ, trái lại là nguyên nhân gì đã khiến vận mệnh của Lạc Nam thay đổi kinh khủng như vậy…

Nếu hắn đạt được cơ duyên, hẳn sẽ là cơ duyên phi thường khủng bố đi?…

Nghĩ đến đây, Lạc Phá Lôi ngẩng đầu, trầm thấp nói:

“Nói Lạc Trần liên hệ với tiểu tử kia, chỉ cần thành thật khai báo về những gì hắn đạt được, đồng thời đồng ý chia sẽ toàn bộ với Lạc gia, ta sẽ đón hắn trở về, thậm chí để hắn thay Vũ Nhi trở thành thiếu chủ!”

Đám trưởng lão liếc nhau, đồng thanh hô: “Gia chủ anh minh!”

“Nếu hắn không đồng ý thì sao?” Người lên tiếng lại là Lạc Thanh Liệt…

Lạc Phá Lôi tròng mắt híp lại, bàn tay gõ gõ bàn, nhẹ nhàng vài chữ:

“Bí mật ám sát!”

Tại một nơi hoang vắng giữa Băng Thiên Đại Lục…

Một thanh niên có diện mạo hết sức bình thường, thậm chí có thể nói là vô hại đang nhẹ nhàng dạo bước…

Hắn quan sát khối Lưu Ảnh Ngọc trên tay, xem đi xem lại những trận chiến của Lạc Nam trong Bí Cảnh…

Nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Trách không được để đám U Nguyên Đại Lục bỏ ra cái giá lớn như vậy, quả thật không đơn giản!”

Thanh niên vừa nói xong, thân hình đã quỷ mị biến mất ngay tại chỗ…

Hắn vừa đi không lâu, một đôi già lão gồm nhất nam nhất nữ xuất hiện…

Nếu Lạc Nam có ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai người này là đôi Vợ Chồng già từng mở quán nước tại xóm làng nhỏ kia…

Cuối cùng càng là đem hắn ném đến Liễu gia, thủ đoạn khủng bố vô cùng…

“Tên này đến Băng Thiên Đại Lục làm gì nha?” Bà lão nhìn qua vị trí thanh niên bình thường vừa biến mất, mở miệng hỏi…

“Mặc kệ hắn, tốt nhất đừng dây vào đám người điên này!” Ông lão vuốt râu…

“Haizz, Thất Sát Giáo, đến bao giờ mới có người bẻ răng bọn chúng?” Bà lão thở dài thườn thượt…

“Bọn chúng dù bị bẻ răng vẫn sẽ dùng nướu cắn ngươi, bởi vì cả đám đều là người điên, xem tiền còn quan trọng hơn tính mạng!” Ông lão cảm thán nhưng tràn ngập e ngại…

“Nhận ra tên lúc nãy là ai không?” Bà lão tò mò…

Ông lão gật đầu chắc nịch, trầm âm nói:

“Hoàng Kim Bảng đệ 68, Địa Sát – Lê Văn Luyện!”

….

Các đạo hữu muốn ủng hộ tác giả bạo chương thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ.

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn…

Prev
Next