Chương 1487: Giao dịch bất thành

Hành tẩu trên đường cái lớn, nghe thấy vô số thanh âm bàn tán xôn xao, tranh cãi ầm ĩ về chiến tích và sức mạnh giữa hai cái tên yêu nghiệt Lạc Nam và Văn Lang, nhân vật chính gây nên chuyện đó lại đang hóa thành một nam tử mang theo mặt nạ màu bạc, quanh thân khoác áo choàng đen nhìn cực kỳ bí ẩn, điềm nhiên tiến vào một chi nhánh của Thiên Địa Hội.

Mặt nạ màu bạc và áo choàng mà Lạc Nam đang đeo bên ngoài đều là Pháp Bảo do chính hắn luyện chế, bên trong còn cẩn thận thay đổi dung mạo khác nhờ Mặt Nạ Thiên Diện.

Nếu có người nhìn xuyên được mặt nạ màu bạc và áo choàng bên ngoài, cũng chỉ thấy khuôn mặt của Nhị Lang Thần hiện ra phía sau.

Đi làm chuyện mờ ám, Lạc Nam ưa thích hoá trang thành kẻ thù của mình.

“Kính chào quý khách!”

Vừa mới bước đến đại môn, hai nữ lễ tân diện mạo khả ái thanh tú đã lịch sự nghênh đón, môi nở nụ cười như hoa cực kỳ thân thiện, tạo cảm giác rất thoải mái cho khách hàng.

Nói về thái độ phục vụ của Thiên Địa Hội, Lạc Nam chưa từng có gì phàn nàn.

Hiển nhiên trong lúc Săn Ma Điện đang điên cuồng săn lùng mình, hắn muốn tranh thủ chút thời gian tìm đến Thiên Địa Hội tẩu tán toàn bộ khối tài sản khổng lồ đạt được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp kia.

Vì thế mà nhân tiện đi vào một phiến Đế Thiên Giới, ghé ngang ngẫu nhiên một chi nhánh khá lớn của Thiên Địa Hội tiến hành giao dịch.

“Không biết Thiên Địa Hội có thể giúp gì cho quý khách?”

Thấy Lạc Nam bộ dạng thần bí không hiển lộ dung mạo, hai nữ lễ tân vẫn cực kỳ khách khí, dù sao thì nơi này chẳng quy định khách nhân phải lộ mặt.

Trong vũ trụ này, Thiên Địa Hội tự tin đủ khả năng giao dịch với bất kỳ nhân vật nào, cũng chẳng sợ bất kỳ kẻ ăn gan hùm mật báo nào dám đến gây sự.

“Tại hạ muốn bán vật phẩm!” Lạc Nam trầm giọng đáp.

“Ồ? Không biết khách nhân muốn bán thứ gì? Thiên Địa Hội chúng tôi thu mua Đan Dược, Pháp Bảo, Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp, Thần Thông, Phù Chú, Trận Pháp…” Nữ lễ tân lịch sự nói:

“Chỉ cần là tài nguyên mà tu sĩ có thể sử dụng, Thiên Địa Hội đều thu mua!”

“Tất cả những thứ kể trên!” Lạc Nam nói: “Hơn nữa số lượng mà ta cần bán có chút lớn!”

Nghe hắn nói trịnh trọng, sắc mặt nữ lễ tân hơi thay đổi, nàng kính cẩn đáp:

“Vậy làm phiền khách quý chờ một chút, tiểu nữ đi gọi Tổng Quản đến cùng người giao dịch!”

“Ừm!” Lạc Nam nhẹ gật đầu.

Nữ lễ tân nhanh chân rời đi, rất nhanh đã quay lại, đi cùng với nàng còn có một lão già râu bạc, tu vi Địa Đế, khí thế như hồng.

“Lão phu tên gọi Phạm Khang, là tổng quản của nơi này…nghe nói khách nhân muốn giao dịch quy mô lớn?” Lão già ôn hòa nhìn Lạc Nam cười hỏi.

“Không sai!” Lạc Nam nhẹ gật đầu, bất quá vẫn có chút không hài lòng.

Xem ra chi nhánh này của Thiên Địa Hội vẫn hơi nhỏ a, một tổng quản tu vi Địa Đế e rằng chưa đủ tư cách giao dịch với mình.

Phải biết tài sản của hắn mang theo đều là hàng của Thiên Đế…

Để thử thăm dò, Lạc Nam tùy ý lấy ra hai kiện Pháp Bảo nói:

“Phạm Khang tổng quản định giá chúng nó thử xem!”

“Đế Cực Cực Phẩm Pháp Bảo!” Phạm Khang hít một ngụm khí lạnh, xém chút nhảy dựng lên, mà ngay cả lễ tân ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.

Nàng rốt cuộc hiểu vì sao vị khách nhân này nói sẽ giao dịch quy mô lớn.

“Cái này…cái này…” Phạm Khang trong lòng cười khổ.

Mặc dù Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo cũng chưa phải hàng quá hiếm đối với Thiên Địa Hội, nhưng từ khi chi nhánh này thành lập đến bây giờ, số người mang theo Pháp Bảo đẳng cấp này đến giao dịch chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mà Phạm Khang hắn quả thật chưa đủ tư cách để định giá Pháp Bảo Đế Cấp Cực Phẩm.

“Mời quý khách vào khu vực đặc biệt, lão phu sẽ liên hệ nhân vật cao cấp hơn cùng ngài đàm phán!”

Phạm Khang khom người kính cẩn nói với Lạc Nam.

“Không thành vấn đề!” Lạc Nam nhún vai.

Phạm Khang nháy mắt ra hiệu lễ tân dẫn đường cho hắn vào phòng đặc biệt, còn mình thì chạy đi gọi người.

Đi theo nữ lễ tân tiến vào một cung điện lộng lẫy xa hoa, bên trong cung điện này có hàng chục phòng, mỗi một phòng đều là nơi để tiếp đón những vị khách cao cấp bậc nhất Thiên Địa Hội.

Lạc Nam được bố trí cho một phòng rộng rãi, nữ lễ tân kính cẩn rót tiên trà, lấy tiên quả ra mời hắn thưởng thức trong thời gian chờ đợi.

Cùng lúc đó, Phạm Khang cũng chạy vào một phòng đặc biệt khác, nhìn thấy hai tên thanh niên đang ngồi ghế đàm phán và một lão già đứng sau lưng, hiển nhiên là tùy tùng của một trong hai kẻ đó.

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra một trong hai tên thanh niên là người quen với mình.

Phạm Chí – Đế Tử của Phạm Gia, kẻ sở hữu Hợp Bảo Chiến Thể.

“Phạm Chí huynh, lần này ngươi thật khiến bổn Đế Tử thất vọng!” Người thanh niên ngồi đối diện với Phạm Chí không vui nói:

“Rõ ràng ta đã nhờ ngươi tìm cho ta một Trận Pháp lợi hại bên trong Giao Dịch Nội Bộ, kết quả là ngươi tay trắng quay về, quả thật không xem Cao Trọng ta là bằng hữu!”

Nghe người thanh niên tên Cao Trọng phàn nàn, Phạm Chí cũng là sắc mặt giận dữ.

Giao Dịch Nội Bộ lần này quả thật xuất hiện rất nhiều Trận Pháp quý giá, hơn nữa còn là Trận Pháp đã thất truyền từ lâu, nhưng ngặt nỗi những Trận Pháp này Phạm Chí hắn lấy không nổi, mà chúng lại xuất ra từ tay Mộng Chi Tiên, làm sao có thể tranh giành?

“Cao Trọng huynh, bổn Đế Tử đã cố hết sức, chỉ tiếc tài lực không đủ a…” Phạm Chí bất đắc dĩ nói.

Cao Trọng này cũng là kẻ có bối cảnh không tầm thường, nên dù Phạm Chí là Đế Tử của Phạm Gia cũng phải khách khí vài phần.

“Bổn Đế Tử mặc kệ, trong thời gian ngắn nhất…ta muốn Phạm Chí huynh tìm kiếm một loại Trận Pháp khác cho ta, hơn nữa phải là hàng hiếm, giá cả không thành vấn đề!” Cao Trọng dặn dò nói.

“Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức!” Phạm Chí nhẹ gật đầu.

Bất quá ngay lúc hai người đang trao đổi, Phạm Khang lại nôn nóng chạy vào.

Phạm Chí thấy cảnh này nhướn mày, bất mãn quát:

“Khang Tổng Quản, bổn Đế Tử đã căn dặn không được quấy rầy, không thấy ta và Cao Trọng huynh đang bàn chính sự hay sao?”

Phạm Khang chắp tay hành lễ, lúc này mới nghiêm túc đáp:

“Bẩm Đế Tử, có một khách nhân thần bí muốn giao dịch khối tài sản khổng lồ, lão phu chưa đủ tư cách giao dịch nên muốn nhờ Đế Tử ra mặt!”

“Hừ, tài sản khổng lồ? trước mặt Thiên Địa Hội chúng ta cũng dám ngông cuồng như vậy?” Phạm Chí cười nhạt tỏ ý khinh thường.

“Hắn tiện tay lấy ra hai kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo!” Phạm Khang đáp.

Nụ cười trên mặt Phạm Chí cứng ngắc lại, mà ngay cả Cao Trọng biểu lộ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Nghe hắn nói…trong những thứ hắn muốn giao dịch còn có Trận Pháp!” Phạm Khang gãi đúng chỗ ngứa.

“Tốt!”

Quả nhiên Phạm Chí cùng Cao Trọng đồng loạt đứng dậy vỗ tay, hạ lệnh nói:

“Mang chúng ta đi gặp vị khách thần bí kia đi!”

Phạm Khang trịnh trọng gật đầu, vội vàng đi trước dẫn đường.

Lạc Nam được sự chăm sóc của nữ lễ tân cảm thấy khá dễ chịu, trong lòng thầm tán thưởng cách làm việc của chi nhánh này, thầm nghĩ lát nữa có giao dịch ưu đãi cho bọn hắn một chút cũng được.

Bất quá rất nhanh, ý niệm này trong đầu của hắn lập tức vụt mất.

Bởi vì hắn nhìn thấy Phạm Khang mang theo Phạm Chí và một thanh niên ăn mặc cao quý tiến đến.

Không thèm để ý đến thanh niên, ánh mắt Lạc Nam khóa chặt lấy Phạm Chí, trong lòng thầm mắng một tiếng:

“Móa nó, đến ngay địa bàn của Phạm Gia, chẳng trách lão già tổng quản họ Phạm, đúng là xúi quẩy!”

Nghĩ đến ở trong Giao Dịch Nội Bộ, Phạm Chí nhiều lần khiêu khích và trêu chọc Mộng Chi Tiên, Lạc Nam lửa giận hừng hực, quyết tâm dạy dỗ thằng này một bài học ra trò.

“Vị khách nhân này, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua tên tuổi của bổn Đế Tử!” Phạm Chí nhìn Lạc Nam cười nói:

“Chúng ta có thể bắt đầu giao dịch!”

“Ngươi là thứ đồ gì? Vì sao ta phải nghe qua tên tuổi ngươi?” Lạc Nam điềm nhiên đáp lại.

Sắc mặt Phạm Chí thoáng giật giật.

Hắn đường đường cũng là Đế Tử thế hệ này của Phạm Gia, trong hàng ngũ thiên tài thanh danh hiển hách, được xem là thiên tài của Thiên Địa Hội, vậy mà người trước mặt chưa từng biết hắn?

Hơn nữa vì sao thái độ có chút không đúng…

Cao Trọng hài hước khoanh tay nhìn một màn này, muốn xem Phạm Chí ứng phó thế nào.

“Không biết tại hạ cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu giao dịch được chứ?” Phạm Chí ngồi xuống đối diện phất óng tay áo, ra vẻ thành thục lão luyện.

Lạc Nam ra vẻ dò xét Phạm Chí từ trên xuống dưới một thoáng, cuối cùng châm rãi lắc đầu:

“Một mao đầu tiểu tử như ngươi còn chưa đủ tư cách Giao Dịch với ta, gọi phụ thân hoặc tiền bối của ngươi đến đi!”

“Các hạ khinh người quá đáng!” Phạm Chí cảm thấy tự ái híp mắt lại, nở nụ cười ngạo nghễ:

“Ta có thể đại diện cho Phạm Gia tham dự Giao Dịch Nội Bộ do Thiên Địa Hội tổ chức, chẳng lẽ chỉ là một cuộc mua bán nhỏ với các hạ lại không thể thực hiện hay sao?”

“Haha!” Lạc Nam cười nhạt xem thường, bỡn cợt nói:

“Tham dự được Giao Dịch Nội Bộ là một chuyện, có đạt được thứ gì ra hồn bên trong đó hay không là một chuyện khác, Phạm Chí ngươi nếu chỉ làm khán giả ngồi xem, đứa trẻ ba tuổi cũng làm được!”

“Ngươi…” Phạm Chí phẫn nộ, hiển nhiên là bị nói trúng tim đen, siết chặt tay gằn từng chữ:

“Ta thấy các hạ đến Thiên Địa Hội không giống để giao dịch, muốn gây sự đúng không? Thật can đảm!”

“Đừng vội chụp mũ ta!” Lạc Nam nhún nhún vai:

“Những lời ta vừa nói từng câu từng chữ là sự thật, mao đầu tiểu tử như ngươi quả thật chưa đủ khả năng thực hiện cuộc “mua bán nhỏ” này!”

“Hừ, các hạ trước hết lấy ra những vật phẩm cần giao dịch, nếu chỉ là vài kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, Phạm Chí ta vẫn là lo được!” Phạm Chí nghiến răng nghiến lợi, nhìn hai kiện Pháp Bảo đang lơ lửng trước mặt Lạc Nam, cảm giác như mình đang bị sỉ nhục.

“Phạm Chí huynh yên tâm, nếu ngươi không đủ tài lực để giao dịch với hắn, ta sẽ tạm thời cho mượn tài sản của mình!” Cao Trọng ở bên cạnh truyền âm.

“Đúng là hảo huynh đệ!” Phạm Chí hài lòng gật đầu, nhìn Lạc Nam thúc giục:

“Làm phiền các hạ nhanh lên, thời gian của bổn Đế Tử có hạn!”

Lạc Nam như cười như không, thản nhiên phất tay một cái.

LOẢNG XOẢNG…LOẢNG XOẢNG…

Trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người, từng kiện…từng kiện vật phẩm rơi xuống như mưa trước mặt Lạc Nam.

Chưa đầy một hơi thở, những vật phẩm này đã chất thành một ngọn núi cỡ nhỏ.

Có Pháp Bảo tấn công, Pháp Bảo phòng ngự, Công Pháp, Vũ Kỹ, Trận Pháp, Phù Chú…

Quan trọng nhất, chúng đều là hàng Đế Cấp, mà đa số còn là Đế Cấp Cực Phẩm.

“Cái này…cái này…cái này…” Phạm Chí cùng Cao Trọng liếc mắt nhìn nhau, chứng kiến vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương khiến bọn hắn biết mình không phải đang nằm mơ.

“Con mẹ nó, khối tài sản này đã vượt qua bảo khố của đa số Thiên Đế Cấp Thế Lực!” Phạm Khang nhảy dựng lên, miệng vô thức buông lời thô tục.

Cao Trọng cùng Phạm Chí hai mắt nhìn nhau, miệng đắng lưỡi khô.

Lời của Phạm Khang rất đúng, trong số những Thiên Đế Cấp Thế Lực mà hắn đề cập còn có Phạm Gia ở bên trong.

Phạm Gia từ trên xuống dưới không nhiều hơn 10 kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, vậy mà trong đống hàng ở trước mắt lên đến vài chục kiện, chưa kể còn Công Pháp, Vũ Kỹ, Trận Pháp các loại Đế Cấp Cực Phẩm…

Những thứ này gộp lại, vượt qua toàn bộ tài sản của chi nhánh Thiên Địa Hội ở nơi này, vượt qua cả bảo khố của Phạm Gia.

“Thế nào? tiểu tử hỉ mũi chưa sạch!” Lạc Nam nhìn Phạm Chí cười tà:

“Định giá giúp ta đám tài sản này, tất cả đổi thành Tiên Thạch, Ma Thạch, Nguyên Thạch, nguyên liệu Luyên Đan, Luyện Khí, Luyện Phù, Luyện Khôi…”

Phạm Chí mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hận không thể tát mình một phát cho tỉnh.

Để thực hiện cuộc giao dịch khổng lồ này, e rằng đừng nói là hắn…mà ngay cả lão tổ của hắn là một vị Trưởng Lão Thiên Địa Hội cũng phải xin ý kiến, kêu gọi thêm tài sản lấy từ tổng bộ mới được.

Khốn kiếp, kẻ thần bí che mặt này rốt cuộc là ai? Vì sao tài sản sỡ hữu lên đến con số khủng bố đến như vậy?

Cao Trọng hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy vẻ tham lam, cảm giác như kẻ sắp chết đói lâu ngày đột nhiên nhìn thấy một măm sơn hào hải vị vậy.

Nhất là bên trong những vật phẩm đó còn có không ít loại hình Trận Pháp khiến hắn thèm thuồng.

“Vị…vị tiền bối này, Cao Trọng ta là một vị Đế Tử của Trận Điện, không biết có thể mời người đến Trận Điện làm khách hay không?” Cao Trọng nuốt một ngụm nước bọt, thái độ đối với Lạc Nam kính cẩn đến cực điểm.

“Trận Điện?” Lạc Nam chán ghét nhìn lấy tên này, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Phạm Chí giao du qua lại với Đế Tử của Trận Điện, cả hai tên đều không phải loại tốt lành gì.

“Thế nào? có giao dịch nổi không? Không được thì ta đi tìm nơi khác!” Lạc Nam chẳng thèm để ý đến Cao Trọng, bất mãn nhìn Phạm Chí chửi cho sướng miệng:

“Vừa rồi đã nói ngươi không đủ tư cách, đúng là ếch ngồi đáy giếng…”

Phạm Chí tức đến run rẩy cả người, nhưng lại bất lực đến nỗi tìm không ra lời phản bác.

Nội tình kinh thiên như vậy, hắn thật sự vô pháp so sánh.

“Hỗn trướng!”

Trong lúc Phạm Chí còn ngơ ngác, một bàn tay đã hung hăng nện vào mặt hắn.

PHỐC!

Phạm Chí thổ huyết bay ngược.

Không gian nứt ra, một ông lão thể hình tráng kiện xuất hiện mắng chửi:

“Đại sự quan trọng như vậy lại không liên hệ cho lão phu, nếu Thiên Địa Hội bỏ lỡ cuộc làm ăn này, ngươi gánh nổi sao?”

“Lão tổ…” Phạm Chí nghẹn ngào hô một tiếng, niềm tin bị đả kích, vô cùng nhục nhã ôm mặt chạy đi.

Ông lão không thèm quan tâm đến Phạm Chí, ngược lại khách khí nhìn Lạc Nam nói:

“Cũng may Phạm Khang tổng quản liên hệ lão phu kịp thời, bằng không đã để quý khách đợi lâu!”

“Không có gì!” Lạc Nam thản nhiên nói: “Giao dịch được chưa?”

“Mong quý khách giao cho lão phu một bảng danh sách những vật cần dùng, cam đoan trong vòng 3 ngày…Thiên Địa Hội sẽ đưa ra cái giá hợp lý!” Lão tổ Phạm Gia chắp tay nói.

“Không còn tâm trạng!” Lạc Nam phất tay một cái, tất cả vật phẩm bị hắn thu hồi, sau đó đứng dậy nghênh ngang rời đi.

“Quý khách chậm đã! Có gì từ từ nói, nếu đám nhỏ tiếp đón không chu đáo, lão phu nguyện được tạ tội!” Lão tổ Phạm Gia cực kỳ đáng thương hạ giọng năn nỉ.

Lạc Nam không phản ứng đến hắn.

Thật ra từ khi biết nơi này là địa bàn của Phạm Gia, hắn đã không còn muốn giao dịch.

Nói đùa sao? Phạm Gia đang cố chèn ép Mộng Gia, nếu giao dịch thuận lợi thì Phạm Gia sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ, tiếng nói ở Thiên Địa Hội sẽ càng thêm giá trị, làm như vậy khác nào Lạc Nam hắn gián tiếp giúp Phạm Gia hãm hại Mộng Gia?

Thế là mặc kệ Phạm Gia lão tổ hạ mình cầu khẩn, Lạc Nam rời khỏi nơi này, muốn tìm một chi nhánh khác của Thiên Địa Hội tẩu tán tài sản.

Nhưng ngay khi rời đi chưa được bao lâu, sắc mặt của hắn bất chợt lạnh xuống.

Có kẻ theo dõi!

Chúc cả nhà sáng vui vẻ.

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ 😀

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ – Cần Thơ II)

Paypal: [email protected]

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Prev
Next