Chương 1460: Vô Chi Kỳ

Vừa trở về phòng, Lạc Nam đã nhanh tay lệ chân bố trí một tòa Trận Pháp ngăn cản mọi thăm dò bốn phương tám hướng xung quanh, vừa làm vừa thở hổn hển.

“Chàng làm sao đấy?” Mộng Chi Tiên ngơ ngác nhìn hắn.

Lạc Nam lột phăng y phục và Mặt Nạ Thiên Diện ném sang một bên, lộ ra diện mạo anh tuấn tà mị vốn có của mình, cộng thêm thân thể săn chắc ngạo nghễ cùng tiểu huynh đệ đang hung hăng trợn mắt, toàn thân gân xanh nổi cộm lên.

“Chi Tiên, ta chịu hết nổi…”

Hắn gầm lên một tiếng, ôm lấy cơ thể ngọc ngà của mình, bàn tay thô bạo xé rách váy dài Mộng Chi Tiên vừa mặc xong.

Mộng Chi Tiên gò má đỏ lên, rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nàng cho rằng vì phải tắm chung với một đám tuyệt sắc giai nhân mới khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Nghĩ đến đây nàng cũng có chút áy náy, là nàng kéo hắn đi cùng, kết quả hắn không được lợi gì hết, chỉ có nàng là vừa thoải mái tận hưởng vừa tăng tiến tu vi.

“Thiếp…”

Đang muốn nói gì đó, bờ môi đỏ hồng mềm mại đã bị khóa chặt.

Mộng Chi Tiên chỉ cảm thấy hàm răng mình bị gấp gáp tách ra, một chiếc lưỡi nóng rực tiến sâu vào, đảo quanh mọi ngõ ngách trong miệng nàng, quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng một cách mạnh mẽ.

Trước động tác có phần thô lỗ nhưng đầy nam tính của hắn, dư âm sau cuộc xoa bóp bên trong hồ vừa rồi của nàng được nhen nhóm trở lại.

Tình cảm dâng trào, hai người như nắng hạn gặp mưa rào, củi khô gặp lửa, hôn nhau nồng nhiệt.

Mộng Chi Tiên từ lâu đã quyết tâm đi theo hắn, xem mình là nữ nhân thuộc về hắn, nên lần này tuy có bất ngờ vì chút dồn dập, nhưng nàng đã chuẩn bị sẳn sàng tâm lý từ lâu.

Lạc Nam thì không suy nghĩ được nhiều, hắn chỉ biết ngọn lửa trong mình rất ít khi bùng cháy đến mức như vậy, nếu như không thỏa mãn, chỉ sợ dục hỏa công tâm.

Hôn Mộng Chi Tiên một cách ngấu nghiến, không ngừng mút lấy cái lưỡi ướt át của nàng, nếm từng giọt nước miếng trong suốt, đôi tay hoạt động hết công suất.

Một tay hắn bắt lấy bầu sữa xoa nắn, một tay khác đã trượt vào trong tiểu nội khố của Mộng Chi Tiên.

Mơn trớn thảm cỏ thơm đen tuyền động sương mai, ngón tay trượt dài trên hai mép môi thịt, len lỏi vào bên trong u cốc nghịch ngợm.

Ướt…của nàng cũng ướt lắm rồi.

Nơi đó vốn đã ướt khi bị hắn xoa bóp dưới hồ, hiện tại dòng chảy bên trong khe suối chỉ càng thêm lớn hơn.

Mộng Chi Tiên chưa từng làm qua chuyện nam nữ, nhưng kinh nghiệm và hiểu biết của nàng không hề kém.

Đơn giản, bởi vì bên cạnh nàng có Liễu Tú Quyên, một phu nhân thành thục đã nhiều lần cùng Lạc Nam chinh chiến.

Liễu Tú Quyên biết Mộng Chi Tiên sớm muộn gì cũng thờ chung chồng với mình, vì vậy đã sớm đem rất nhiều thủ đoạn nam nữ chỉ dạy.

Lúc này Mộng Chi Tiên vô thức áp dụng…

Không để Lạc Nam một mình chiếm cứ chủ động, đầu lưỡi đinh hương của nàng chuyển từ thủ sang công, cuốn ngược lại lưỡi hắn, sau đó tiến vào trong miệng hắn mút lấy từng ngụm, bốn cánh môi ma sát lấy nhau.

Chưa dừng lại ở đó, một tay nàng vòng qua cổ nam nhân ôm lấy, một tay khác của nàng trượt xuống giữa chân hắn, bắt lấy tiểu huynh đệ to khỏe ấy, mơn trớn lên từng nhánh gân xanh, sau đó là hoàn toàn nắm chặt sóc lên bỏ xuống.

“Hừ…”

Lạc Nam thỏa mãn thở ra một tiếng, hắn khá bất ngờ trước thủ đoạn lão luyện của Mộng Chi Tiên, nàng không giống như trinh nữ, trái lại như một mỹ phụ nhân có tình trường phong phú.

Tuy nhiên, Lạc Nam vẫn đoán được là do Liễu Tú Quyên dạy nàng, bởi vì hành động của Mộng Chi Tiên rất giống với những gì mà Liễu Tú Quyên hay làm khi ân ái cùng hắn.

Hưng phấn lên cao, Lạc Nam tham lam ngấu nghiến miệng nàng đến khi sưng đỏ rồi mới tách ra.

“Tiểu Nam…ăn…ăn thiếp đi, thiếp chờ ngày này lâu rồi!” Mộng Chi Tiên nhìn hắn nỉ non, mắt đẹp ngấn lệ hạnh phúc.

Lạc Nam cũng sắp đạt đến giới hạn chịu đựng.

Hắn bỏ qua bầu sữa màu mỡ của nàng, trực tiếp vùi đầu xuống bên dưới, tách đôi đùi đẹp cân xứng ra hai bên.

Cô bé màu hồng phấn ấy đã hiện lên rõ mồn một, như hoa hồng sắp nở, từng cánh hoa thịt mềm như ẩn như hiện bên trong, tuôn ra mùi vị vẹn nguyên ngọt ngào của thiếu nữ.

“Ta muốn thưởng thức hương vị trinh nguyên của nó trước khi biến nó thành của mình!”

Lạc Nam không chút do dự, đặt môi hôn vào môi dọc kiều diễm ướt át của nàng.

“A…”

Mộng Chi Tiên toàn thân giật bắn lên, một dòng suối phun ra.

Nàng sướng quá đến mức phun lên mặt hắn.

Lạc Nam vui mừng nhấm nháp sạch sẽ, đầu lưỡi luồn lách vào bên trong trêu ghẹo, ngón tay còn liên tục niết lấy hạt lê đỏ mộng của nàng.

“Tiểu Nam…Phu Quân…nam nhân của thiếp…” Mộng Chi Tiên oằn mình rên rỉ.

Nàng cảm giác so với những gì lúc này, chút khoái cảm dưới hồ của mình chẳng đáng là gì cả.

“Nàng đúng là động không đáy mà, ta uống mãi vẫn không cạn!” Lạc Nam trêu ghẹo, đầu lưỡi xoay tròn vòng vòng trong cô bé của nàng.

“Hức…chàng cứ làm nước chảy ra, làm sao có thể khô cạn?” Mộng Chi Tiên rên rỉ nỉ non.

“Vậy ta ngâm mình vào trong đó…” Lạc Nam phà ra hơi thở nóng rực nói.

“Làm đi chàng! Yêu thiếp!” Mộng Chi Tiên dùng ánh mắt động viên nhìn hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn cực kỳ hồi hộp.

“Ta muốn nàng nếm nó, nếm thánh thủy tinh khiết nhất của nàng trước khi thuộc về ta!” Lạc Nam tà mị cười.

“Làm sao nếm?” Mộng Chi Tiên ngẩn ngơ.

Lạc Nam nhếch miệng cười, một lần nữa cúi đầu xuống nơi tư mật của nữ nhân, hắn tham lam mút lấy từng dòng chảy róc rách của nàng đang tiến ra vào trong miệng.

Ngậm lấy thứ nước đó, Lạc Nam trườn người lên hôn vào môi Mộng Chi Tiên.

Mộng Chi Tiên vô thức há miệng, Lạc Nam đã đem tất cả những gì mình ngậm lấy truyền vào.

“Ưm…”

Đôi nam nữ động tình ôm siết lấy nhau, môi lưỡi triền miên, thay phiên thưởng thức dư vị độc nhất vô nhị.

Chẳng biết từ bao giờ, côn thịt của nam nhân đã tìm đến đóa hoa trinh trắng, đầu nấm chen chút vào hai bờ môi chật chội.

“Vào đi chàng…cùng thiếp hợp thể!” Mộng Chi Tiên thở ra từng đợt như u lan.

“Lần đầu gặp nàng ở Đấu Giá Hội, nàng chính là Đế Nữ cao cao tại thượng, là tiên tử trong mắt vô số nam nhân, trong đó có ta!” Lạc Nam một bên vuốt ve khắp cơ thể nàng, một bên thủ thỉ lời tình thoại.

“Hức…thiếp…nếu sớm biết khi đó rơi vào tay khắc tinh như chàng, thiếp mới không thèm chủ trì buổi Đấu Giá!” Mộng Chi Tiên nở nụ cười ngọt ngào, khẩu thị tâm phi nói.

“Thế có hối hận không? Khắc tinh của nàng đang giày vò cơ thể ngọc ngà của nàng!” Lạc Nam bắt lấy một bên bầu sữa, nắm lấy hạt đậu đỏ kéo lên, xoe xoe trong tay.

Mộng Chi Tiên vừa tê vừa ngứa, chỉ cảm thấy nhũ hoa của mình trở nên săn cứng trong lòng bàn tay hắn, hai chỗ mẫn cảm ngứa ngáy cực kỳ.

“Không hối hận…” Mộng Chi Tiên lắc đầu, mái tóc có phần rối bời, si mê nói:

“Thiếp sinh ra là giành cho chàng, cơ thể này, linh hồn này đều thuộc về chàng, bất kỳ nam nhân nào cũng không đủ tư cách cướp đoạt!”

“Vậy nếu có nữ nhân muốn giành ta với nàng thì sao?” Lạc Nam ngậm một bên bầu sữa của nàng mút chùn chụt.

“Hức…sướng…Tiểu Nam…” Mộng Chi Tiên rùng mình liên tục, rên rỉ đứt quảng:

“Thì…thì thiếp…sẽ cùng với các nàng ấy hầu hạ chàng…”

Nhìn thấy nàng thuận theo mình không giới hạn, Lạc Nam không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng:

“Ta yêu nàng!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn gồng mình đẩy mạnh.

ÓT…

Thanh âm lúc cán vang lên, côn thịt xuyên phá tầng tầng lớp lớp thịt mềm quấn chặt, bá đạo chọc thủng lớp màn mỏng manh, đi đến tận cùng cơ thể của người thiếu nữ.

Không…lúc này phải gọi nàng là thiếu phu nhân.

“Thiếp cũng yêu chàng…” Mộng Chi Tiên thỏa mãn mỉm cười, giọng nói vì đau đớn nên có phần yếu ớt, chân mày của nàng cũng hơi chau lại.

Của hắn thật sự là quá lớn, nàng thậm chí còn không dám tưởng tượng vì sao một thứ lớn như thế có khả năng đi vào cái chỗ nhỏ xíu của mình.

Nàng chỉ biết rằng, cảm giác hắn mang đến rất lạ, chiếm hữu và lắp đầy, cơ thể nàng như là của hắn, cơ thể hắn như thuộc về nàng, đau nhưng hạnh phúc…

Lạc Nam hít thở thật sâu và thật nặng, kìm nén cảm xúc chạy nước rút trong cơ thể nàng, trái lại nằm im một chỗ, vừa tận tình hưởng thụ cảm giác mà nàng mang lại, vừa để Mộng Chi Tiên vơi đi cơn đau.

Máu đào đỏ thẳm chạy dọc theo đùi hai người tiến ra, màu sắc hết sức bắt mắt minh chứng cho việc Mộng Chi Đế Nữ – tình nhân trong mộng của vô số anh tài đã thuộc về một nam nhân.

Lạc Nam ôn nhu hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, ôn nhu liếm láp từng vệt mồ hôi trơn làn da nàng, bàn tay mơn trớn khắp mọi ngõ ngách, thích thú xoa nhẹ đám cỏ thơm trên gò mu.

“Rậm quá, nàng lười cắt tỉa đúng không?” Để đánh lạc hướng cơn đau, Lạc Nam cười trêu đáp.

Mộng Chi Tiên gò má ửng đỏ vô cùng kiều diễm, cắn cắn môi nói: “Tú Quyên tỷ tỷ nhiều lần kêu thiếp cạo, nhưng thiếp muốn để chính chàng làm cho thiếp!”

“Haha, chuyện nhỏ…” Lạc Nam cười lớn, hôn xuống gò má nàng, sau đó liếm nhẹ sang vành tai, hơi nóng phả ra từng đợt:

“Nhưng cứ để rậm rạp như vậy cũng có nét đẹp riêng, ta đâu có chê?”

“Ưm…Tiểu Nam…chàng động rồi…thiếp không đau…” Mộng Chi Tiên bỗng nhiên rùng mình.

Thì ra trong lúc trò chuyện, Lạc Nam đã lén lút nhấp nhẹ từng nhịp, Mộng Chi Tiên thích ứng rất tốt, dần cảm nhận được khoái cảm.

Mỗi đợt nàng rùng mình, sự chật chội bên trong càng thêm siết lại như muốn nghiền nát tiểu huynh đệ của Lạc Nam.

Hắn sướng như điên, bắt đầu gia tăng tốc độ và lực đạo.

“Hừ…hừ…phu quân, vừa nhấp bên dưới vừa hôn thiếp đi!” Mộng Chi Tiên ôm chặt lưng hắn, vòng eo lắc lư nghênh hợp, chủ động vươn ra đầu lưỡi nói:

“Thiếp muốn cả hai môi đều thuộc về chàng!”

Lạc Nam hưng phấn gầm lên, làm sao từ chối được lời đề nghị như vậy?

Hắn mạnh bạo hôn môi nàng, bên dưới cũng thúc không ngừng nghĩ.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Thanh âm da thịt chạm nhau trong căn phòng khách, cũng may có Trận Pháp mà Lạc Nam bố trí ngăn cản…

“Ưm…hức…sướ…”

Mộng Chi Tiên do bị hôn môi nên không thể rên rỉ tròn chữ, chỉ ư ử trong cổ họng.

“Á, chết thiếp rồi!”

Rốt cuộc, theo những cú nhấp lúc cán của Lạc Nam, Mộng Chi Tiên chỉ đành truyền âm biểu lộ sung sướng, bởi miệng của hai người vẫn đang dính chặt.

Lạc Nam chỉ cảm thấy cô bé của nàng xoắn chặt như cơn lốc mềm mại, một cổ lực hút từ tận cùng tiến ra muốn thôn phệ côn thịt của hắn vào trong.

Lần đầu tiên được làm nữ nhân, Mộng Chi Tiên rất nhạy cảm nên đã lên đỉnh rất nhanh.

Mà Lạc Nam cũng không hề áp chế, hắn đã nhịn quá lâu rồi.

Côn thịt to lớn giật mạnh, một dòng sinh mệnh trắng đục bắn thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của nàng, thể hiện bản lĩnh của giống đực.

“Phu quân, chàng tuyệt vời quá, chẳng trách các tỷ muội mê luyến như vậy…” Nằm gọn trong lòng hắn như con mèo nhỏ, Mộng Chi Tiên liếm liếm đầu ti của Lạc Nam, ngước mắt lên nhìn hắn cười nói.

“Thế nàng có mê không?” Lạc Nam nháy mắt hỏi ngược lại.

“Đau muốn chết, thiếp không thèm!” Mộng Chi Tiên bĩu môi.

“Haha!” Lạc Nam cười, côn thịt dù đã bắn ra nhưng chưa từng thu nhỏ.

Hắn xoay người nằm sấp, đặt Mộng Chi Tiên ngồi cưỡi trên người mình, động viên nói:

“Nàng làm quen vài lần là hết đau!”

“Hết đau thì sao?” Mộng Chi Tiên dí dởm hỏi, kẹp chặt côn thịt của hắn vào khe thịt của mình.

“Thì chuyển sang nghiện!” Lạc Nam nhếch miệng đầy tà dị.

“Hừ, vậy để thiếp xem thử có thật sự gây nghiện hay không!”

Mộng Chi Tiên mạnh miệng, hai bầu sữa lắc lư, vòng eo uyển chuyển, bắt đầu nhún nhảy từng nhịp.

Hải Long Tiên Vực…

“ Vẫn chưa có tin tức của công chúa sao?”

Long Ngạo Thiên sắc mặt âm trầm quát hỏi một đám trưởng lão đang run rẩy bên dưới.

Trước câu hỏi của hắn không ai dám thở mạnh, cuối cùng vẫn là Đại Trưởng Lão Long Ngạo Hải bước ra đáp:

“Bẩm tộc trưởng, U Linh Long đã ra sức điều tra nhưng không phát hiện dấu vết kể từ khi công chúa rời khỏi Côn Lôn Giới!”

“Bởi vì thế, chúng ta đã nhờ đến sự hỗ trợ của vài vị Long Lão tinh thông Thiên Cơ Thuật!”

Long Ngạo Thiên nghe đến đây ngồi thẳng lưng, trầm giọng hỏi: “Kết quả ra sao?”

“Các vị Long Lão đều nhất trí kết luận, Công Chúa đã bị tách biệt khỏi không gian của vũ trụ này!” Đại Trưởng Lão hít sâu đáp:

“Khả năng là rơi vào bí cảnh biệt lập nào đó, hoặc tệ hơn là bị giam cầm trong Tiểu Thế Giới của người khác!”

Long Ngạo Thiên không hài lòng với kết quả như vậy, bất mãn nói: “ Không thể thăm dò cụ thể hơn sao? Nếu là rơi vào bí cảnh thì bí cảnh đó ở đâu? Nếu bị giam cầm thì hung thủ là ai?”

Đại Trưởng Lão cười khổ đáp: “Các vị Long Lão cũng đã cố gắng nhìn trộm thiên cơ, nhưng kết quả thì đều bị phản phệ, nhẹ thì tổn thương linh hồn, nặng thì bạo liệt cơ thể!”

Long Ngạo Thiên nghe vậy đồng tử co rụt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Có thể khiến chư vị Long Lão tu vi Thiên Long Đế rơi vào phản phệ như vậy, phía sau cuộc mất tích của Long Khuynh Thành chắc chắn không đơn giản.

Điều này khiến hắn mơ hồ cảm thấy bất an…

Thấy Long Ngạo Thiên có dấu hiệu bạo tẩu, Nhị Trưởng Lão vội vàng nhảy ra đánh lạc hướng chú ý:

“Bẩm tộc trưởng, gần đây U Linh Long điều tra được một tin tức đáng giá để người quan tâm?”

“Tin gì?” Long Ngạo Thiên hừ lạnh hỏi.

Nhị Trưởng Lão trịnh trọng đáp:

“Tộc trưởng là nhân vật hùng tài đài lược, luôn trọng dụng tướng tài, nhiều lần tỏ ý chiêu mộ con khỉ ở Vạn Yêu Thánh Địa nhưng nó không biết điều từ chối!”

“Nhưng hiện tại, sự biến mất bí ẩn của Địa Ngục Môn và Hắc Ám Vĩnh Kiếp đã giải phóng một nhân vật từng hoành hành trong quá khứ, so với con khỉ kia còn mạnh hơn!”

“Nếu như tộc trưởng có thể chiêu mộ hắn, con khỉ ở Vạn Yêu Thánh Địa không cần cũng được!”

“Ồ?” Quả nhiên Long Ngạo Thiên hứng thú tăng mạnh, nghiêm túc hỏi:

“Hắn là ai?”

Nhị Trưởng Lão trong mắt xẹt qua một tia kiêng dè, trịnh trọng gằn từng chữ:

“Một trong Hỗn Thế Tứ Hầu – Xích Khảo Mã Hầu – Vô Chi Kỳ!”

Hắn vừa dứt tiếng, Long Ngạo Thiên đã từ bảo toạ đứng lên.

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ <3

Prev
Next