Chương 1357: Bất chấp

“Các ngươi…toàn bộ đều phải chết!”

Lạc Nam ở trong lòng gầm thét một tiếng.

Hắn không xuất hiện, nấp trong bóng tối liên tục phát động thế công.

PHỐC!

Máu tươi ngập trời, Nữ Đế Giả đang nắm tóc thiếu nữ đã nổ thành bọt máu khi đón nhận một cái Đế Hồn Ấn được ngưng tụ từ Diệt Hồn Liên.

Chưa dừng lại ở đó…

Bá Lực Chưởng tầng tầng lớp lớp phá không mà ra, nghiền ép thế gian vạn vật.

“Cái này…làm sao có thể?”

Đại Trưởng Lão đường đường là một Địa Đế cấp cường giả, nhưng khi Bá Lực Chưởng quét ngang, ngay cả thịt vụn cũng không còn sót lại, hoàn toàn hóa thành hư vô.

Thoáng chốc, hàng ngàn cường giả Sát Nữ Môn tiêu tán như chưa từng tồn tại.

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn lấy cảnh tượng hoang đường diễn ra trước mặt, biểu tình trên mặt đọng lại, không kịp phản ứng.

Vài giây sau, nàng giật bắn mình, bất chấp khóe miệng vẫn còn rỉ máu, tê tâm liệt phế rống lên:

“Là vị tiền bối nào cứu mạng, xin ra nhận tiểu nữ một lạy!”

Đáp lại nàng là sự im lặng như vĩnh hằng, tấc cả diễn ra như một giấc mộng.

Thiếu nữ thấy vậy, như nghĩ ra điều gì, trong mắt lóe lên tia thần thái, giọng điệu yếu ớt lại mang theo vui vẻ:

“Đại thúc…là ngươi…là ngươi cứu Hàm Nhi sao?”

“Ta hiểu rồi, đại thúc ngươi quá lợi hại, ngươi không bị tàn phế như Hàm Nhi ngốc nghếch suy đoán…”

“Lần trước là ngươi bí mật giúp ta giết tên Thủ Lĩnh của đám Đạo Tặc, lại bí mật giúp ta giết năm nữ nhân của Sát Nữ Môn, lần này còn giết tất cả bọn chúng!”

“Đại thúc…ngươi quan tâm Hàm Nhi sao?”

Lạc Nam cổ họng khô khốc, đắng ngắt…

Hắn chưa kịp đáp lời, thiếu nữ đã yếu ớt ngã xuống giữa tinh không, thân thể lơ lửng…

Nàng bị thương quá nặng, hôn mê rồi.

Lạc Nam hít sâu một hơi, lúc này mới dám hiện thân ôm lấy nàng.

Sinh Mệnh Huyền Mộc, Niết Bàn Linh Thủy cùng Thánh Mệnh Huyền Quang điên cuồng bao trùm thân thể non nớt, ra sức vận chuyển.

Hắn dùng Hồn Lực tác động để nàng tiến vào trạng thái ngủ say, dù khôi phục vẫn không tỉnh giấc.

Dịu dàng hôn nhẹ lên trán nàng, Lạc Nam cười khổ: “Nha đầu ngốc này, thật sự không nỡ ngươi…”

Mang theo thiếu nữ trở lại Phi Thuyền, Lạc Nam một lần nữa biến mất dạng.

Không biết qua bao lâu sau, thiếu nữ dụi đôi mắt đẹp, chậm rãi tỉnh lại.

“Đại thúc!?”

Nàng giật mình nhìn thấy mình đang ở trên phi thuyền, tất cả thương thế hết sạch, thân thể hoàn toàn khôi phục nhưng lại chẳng chút vui mừng.

Từ trên giường nhảy dựng lên, chạy loạn khắp Phi Thuyền cũng không thấy bóng dáng nam nhân đó, lập tức ngồi bệch xuống đất khóc rống lên:

“Đại thúc, ngươi chán ghét Hàm Nhi sao?”

“Hàm Nhi sai rồi, không nên cho ngươi ăn cháo khó nuốt mãi như vậy…”

“Hàm Nhi sai rồi, không nên vụng trộm chiếm tiện nghi của ngươi nhân lúc ngươi bất tỉnh!”

“Đại thúc, ngươi xuất hiện đi, đừng có tránh mặt Hàm Nhi!”

“Đại thúc, Hàm Nhi làm gì khiến ngươi tức giận? vậy mà không muốn gặp Hàm Nhi?”

“Hu hu hu…”

Nàng chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, lần đầu nảy sinh tình cảm với một nam nhân, ký thác mơ mộng và hy vọng cực kỳ to lớn.

Kết quả nam nhân lại không muốn nhìn mặt nàng, thiếu nữ mới lớn sao có thể không thương tâm?

Lạc Nam nhìn nàng khóc đến thương tâm, trong lòng càng trở nên nặng nề.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, việc mình sử dụng Đào Hoa Dược Thủy ở thời điểm này là sai lầm nghiêm trọng.

Nhưng nếu không dùng Đào Hoa Dược Thủy, có lẽ hắn khó mà khôi phục nhanh chóng như hiện tại, phúc họa khó mà nói trước.

Với bản tính của mình, hắn thà cửu tử nhất sinh, cũng không nguyện ý chứng kiến nữ nhân trong lòng đau khổ như vậy.

“Giá như một mình ta có thể gánh chịu tất cả nhân quả!” Lạc Nam thầm hận.

“Mọi chuyện luôn không thể thập toàn thập mỹ như ý nguyện của công tử!” Kim Nhi đồng cảm nói:

“Có lẽ công tử nên nhẫn tâm hơn, đừng bám theo nàng tránh để bản thân đau lòng!”

Lạc Nam trầm mặc.

Lần trước dùng Thiên Cơ Bảng dò xét vị trí Luân Hồi Thụ, hắn cũng đạt được tin tức thời điểm và vị trí mà nó hiện thế ở móc lịch sử này.

Vẫn còn hơn hai tháng…

Hắn dự định trong hai tháng này trước khi trở về thực tại, mình sẽ âm thầm bảo hộ thiếu nữ, tránh cô nàng ngốc này chưa trải sự đời, gặp nguy hiểm hoặc bị kẻ xấu lợi dụng.

Nào ngờ thứ hắn nhìn thấy là sự thống khổ của nàng, điều làm hắn càng thêm khó chịu.

“Đại thúc không chịu gặp ta đúng không?”

Thiếu nữ ngẩng cao đầu, sắc mặt xinh xắn hiện lên vẻ điên cuồng.

Nàng lau đi nước mắt, bỗng nhiên điều khiển Phi Thuyền phi tốc.

“Muốn làm gì?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày.

Vài ngày sau, ánh mắt Lạc Nam trợn tròn.

“HAHAHA, Sát Nữ Môn, chết đi cho bổn cô nương!”

Thiếu nữ điều khiển Phi Thuyền đâm trực diện vào tổng bộ Sát Nữ Môn, mang quyết tâm liều chết.

Kết quả không cần phải nói, hành vi của nàng triệt để chọc giận Sát Nữ Môn, toàn bộ cường giả còn sót lại do Môn Chủ cầm đầu tiến hành vây công, muốn nghiền thiếu nữ thành cặn bã.

Một lần nữa nàng bị đánh đến tơi bời.

Trong thời khắc mấu chốt, Lạc Nam lại không nhịn nổi ra tay can thiệp, đem toàn bộ Sát Nữ Môn tiêu diệt, mang theo cô nàng hôn mê bất tỉnh trở về.

Nàng tỉnh lại, gọi khan cổ họng hắn chẳng chịu xuất hiện, bèn giận dữ gào thét:

“Đại thúc khốn kiếp, ngươi không chịu gặp ta còn quan tâm bổn cô nương sống chết làm cái gì? Cứ để cho ta chết đi!”

Không nhận được phản hồi của Lạc Nam, nàng tiếp tục lên cơn điên cuồng, lái Phi Thuyền lao đến thế lực lớn khác gây sự.

Hiển nhiên quyết tâm chơi với Lạc Nam tới cùng, muốn dùng chính an nguy của bản thân mình ép hắn ra mặt.

Mỗi một lần như vậy đều bị đánh đến thừa sống thiếu chết, cơ thể yêu kiều và làn da trắng nõn phủ đầy vết thương.

Lạc Nam thật sự bất đắc dĩ, chỉ còn cách âm thầm cứu mạng, nhưng cũng không diệt các thế lực kia, dù sao người chủ động gây sự là nàng.

Chỉ trong vòng nửa tháng, số lần nàng chết đi sống lại không biết bao nhiêu.

Nhưng cũng nhờ như vậy, khả năng thích ứng trạng thái hôn mê càng thêm mãnh liệt, thời gian bất tỉnh ngày một ngắn đi, lực chiến cũng được cải thiện.

Mỗi lần tỉnh lại, nàng đều mắng to chửi hắn một trận.

Nào là đồ hèn hạ, nam nhân tồi, kẻ phụ bạc, sở khanh, biến thái…

Hầu hết vốn liếng từ ngữ chửi mắng nam nhân nghĩ ra được nàng đều áp dụng một lần.

Lạc Nam bất đắc dĩ…

Hắn phát hiện, nhân quả của hai người đã sớm dính chặt cùng một chỗ, rối như tơ vò.

Có lẽ, từ khi nàng xuất hiện và cứu hắn ngay những ngày đầu, mọi thứ đã vô pháp cải biến.

Nàng vì muốn gặp hắn mà liều mạng bất chấp, đắc tội vô số thế lực.

Hắn vì cứu nàng mà liên tiếp ra tay, đầu tiên là diệt Sát Nữ Môn, những lần sau đó âm thầm đánh lui các thế lực khác.

Nếu hắn không ngược dòng luân hồi, có lẽ hắn và nàng sẽ không gặp nhau.

Nếu hai người không gặp nhau, nàng vẫn là thiếu nữ ngây thơ hoạt bát, không phải nữ nhân điên chỉ biết liều mạng, càng không đắc tội với rất nhiều thế lực.

Nếu hai người không gặp nhau, Lạc Nam cũng sẽ không nhiều lần ra tay ở móc thời gian này.

Những thứ đã diễn ra đã vô pháp thay đổi, nhân quả của hai người quấn quít chặt chẽ.

Chỉ là kết quả mà nó mang lại là tốt hay là xấu, là phúc hay họa, Lạc Nam không thể nào đoán được…vượt tầm hiểu biết của hắn.

“Thiên Cơ Bảng, dò xét Thiên Cơ, xem kết quả tương lai nếu ta và Hàm Nhi hiện tại ở cùng một chỗ!” Lạc Nam đành phải nhờ đến Thiên Cơ Bảng.

Đáng tiếc, kết quả mà hắn nhận lại được là:

“KENG! nhân quả là thứ luôn thiên biến vạn hóa một cách khó lường, có thể thay đổi trong một khoảnh khắc, hoặc một ý niệm của bất kỳ ai trong vạn vật, Thiên Cơ Bảng không thể dò xét!”

Lạc Nam nghe xong nhíu chặt chân mày.

“Kim Nhi, nàng thấy thế nào?” Hết biện pháp, Lạc Nam cầu cứu đến nàng.

“Nhân quả hư vô mờ mịt, tầng tầng xen lẫn, Kim Nhi cũng không dám nói bừa!” Nàng khẳng định:

“Nhưng chắc chắn, những hành động của công tử ở quá khứ hiện nay sẽ tác động đến tương lai, về phần tác động ít hay nhiều, kết quả tốt hay xấu, chỉ có vận mệnh biết được…”

“Để chắc chắn, tốt nhất càng ít hành động ở quá khứ càng tốt!”

Lạc Nam lâm vào trầm tư…trong lòng đã có quyết định.

“Đại thúc là tên khốn kiếp, tiểu huynh đệ nhỏ như que tăm!” Thiếu nữ vừa thở hổn hển, vừa mắng chửi một tiếng cuối cùng.

Nàng lại ném Tiên Thạch vào trong Phi Thuyền, lần này muốn tìm một cái Thiên Đế Cấp Thế Lực hùng mạnh gây sự…à không, là liều mạng.

Mục tiêu của nàng lại là Tộc Thần Thú.

“Haizz, cẩn thận đánh cái mông của ngươi!”

Một tiếng thở dài bỗng nhiên vang lên, trực tiếp khiến thân thể thiếu nữ đứng chết trân tại chỗ.

Nàng toàn thân nhẹ run, cẩn thận từng li từng tí quay người, đáy mắt mang theo vẻ sợ sệt như sợ tất cả chỉ là ảo giác.

Nhưng không…

Lạc Nam rốt cuộc đầu hàng.

Hắn bị sự cố chấp, liều lĩnh, dám yêu dám hận của nàng chinh phục.

Mái tóc bạc trắng tang thương từng trải, dung nhan tuấn lãng kiên nghị, đôi mắt hắc bạch phân minh lấp lóe ánh sáng, thân thể cao thẳng cân đối, loại khí chất có thể hút hồn nữ nhân trong thiên hạ.

Không phải đại thúc của nàng thì là ai?

“Đại thúc…”

Như tên lửa, thiếu nữ bật khóc nức nở, lao vút vào lòng hắn.

Tay nàng vòng qua cổ hắn, chân nàng kẹp vào hông hắn, đầu vùi vào lồng ngực hắn, tham lam ngửi lấy khí tức quen thuộc không chịu buông ra.

Nhìn nàng mỉm cười mãn nguyện, cảm nhận thân thể thơm tho trong lòng ngực, Lạc Nam vuốt ve mái tóc của nàng, thanh âm trầm thấp:

“Ở cùng với ta sẽ mang đến đại họa mà ngay cả Thiên Đế cũng không gánh vác nổi, nàng sẽ tính sao?”

Thiếu nữ run lên, rốt cuộc hiểu vì sao hắn luôn xa lánh mình, chẳng muốn gặp nàng.

Thì ra là trong lòng có nỗi khổ tâm.

Nghĩ đến đây, nàng nhìn thẳng hắn, giọng điệu trong veo nhưng kiên định:

“Thịt nát xương tan, vô oán vô hối!”

Lạc Nam nhìn thẳng đôi mắt trong veo ngập tràn hạnh phúc của nàng, bên tai nghe thấy tiếng nói đầy tình ý, hắn ở trong lòng gầm thét:

“Nhân quả chó má, cút mẹ ngươi!”

Nhìn ngắm đôi môi hồng nhuận phơn phớt, mềm mại ướt át, Lạc Nam hung hăng cúi đầu.

“Ưm…”

Thiếu nữ toàn chấn động, hai mắt mê ly, cả người rúc vào lòng hắn, đón nhận nụ hôn nồng nàn.

Cảm nhận nam nhân mân mê cánh môi mình, hơi thở hai người hòa cùng một nhịp, trái tim đập nhanh chưa từng có.

Mà khi đầu lưỡi thô ráp của đại thúc tiến vào miệng nàng, tách bờ môi nàng, đảo qua hàm răng trắng đều như ngọc, thám hiểm từng tấc bên trong miệng nhỏ.

Đầu lưỡi đinh hương của nàng vô thức bị thu hút, nhẹ nhàng duỗi ra, cùng lưỡi của hắn triền miên quấn quít.

Lạc Nam siết chặt tay, tình cảm tích lũy thời gian qua như núi lửa phun trào, hắn đem tất cả hiến dâng vào nụ hôn này, vừa dịu dàng lại vừa cháy bỏng.

Như một thế kỷ trôi đi…

Ngựa quen đường cũ, bàn tay thon dài tinh xảo của nàng chẳng biết từ bao giờ đã tìm đến giữa chân Lạc Nam, bắt lấy khúc thịt cương cứng như sắt thép.

Mà Lạc Nam lần đầu tiên làm ra hành vi phản kích đối với nàng.

Một tay hắn tách nhẹ yếm đào của thiếu nữ, luồn lách vào trong bắt lấy bầu sữa với quy mô vừa vặn, trêu chọc nhũ hoa đỏ thắm.

Một tay khác tìm đến giữa chân nàng, trêu đùa trên thảm cỏ thơm hình tam giác một chút, sau đó tiến vào khe suối trinh nguyên, nơi đã có mùi vị đặc trưng khó cưỡng.

“Ưm…ưm…đại thúc…”

Thiếu nữ nhẹ rên, hơi thở càng trở nên gấp gáp…

Lần đầu tiên trong đời được nam nhân âu yếm, làm sao có thể chịu nổi?

Tiểu khố của nàng đã sớm ướt đẫm.

“Hừ, nàng dày vò ta hơn nửa tháng, để xem trả thù!”

Lạc Nam cười tà một tiếng.

Đem thiếu nữ đè ép xuống giường, thô bạo kéo tiểu khố của nàng.

Đào nguyên tinh khiết hiện ra trước mắt hắn.

Thảm cỏ tím mê người lún phún, hai mép môi hồng nằm dọc khép nép đầy thẹn thùng không nhìn thấy bên trong, hạt lê tươi mới mộng nước sưng đỏ.

Ở giữa khe suối tưởng chừng không thể tách rời ấy, từng giọt thánh thủy róc rách chảy ra.

Cảnh tượng dụ nhân đến trí mạng, đủ mê hoặc bất kỳ nam nhân nào.

Trong ánh mắt mê ly của nàng, miệng Lạc Nam đặt một nụ hôn vào cô bé.

“Á…”

Toàn thân nàng giật bắn, thổ khí như hoa:

“Đại thúc…ngươi muốn làm gì?”

BỐP!

Lạc Nam đét một phát vào mông tròn của nàng, khiến thiếu nữ xuân tình nhộn nhạo.

“Nàng ăn chùa của ta bao nhiêu lần? lúc này còn hỏi ta muốn làm gì?”

Nói xong, không đợi thiếu nữ kịp phản ứng, đầu lưỡi tham lam tách ra hai mép thịt, trơn trượt như lươn luồn lách vào trong.

“Ây da…đại thúc, Hàm Nhi thương ngươi…”

Theo thanh âm thổ lộ nhu tình mật ý của nàng, suối nguồn trào phún, mặt của Lạc Nam cũng triệt để ướt đẫm.

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

Prev
Next