Trong Linh Giới Châu – Phu Thê Cung.
Lạc Nam không chút chần chờ nuốt vào khối băng có hình dạng khung xương cốt nhỏ.
Chính là Huyết Cốt Cơ Băng…
Bên trong đan điền, cái phôi Băng chưa hoàn thiện như đã chờ sẳn từ trước…không chút chần chờ tỏa ra lực hút mạnh mẽ, nhanh chóng đem Huyết Cốt Cơ Băng hút vào bất kể sự dãy giụa của nó.
Nếu là ở trạng thái bình thường, Huyết Cốt Cơ Băng còn có thể phản kháng một phen để các tôn Đại Đỉnh khác dùng lực chấn nhiếp…bất quá hiện tại nó đã tiêu hao phần lớn lực lượng trong đại chiến, lại bị Huyết Cốt Cơ Viêm củ hành một phen, vì thế rất ngoan ngoãn dung hợp vào bên trong Phôi Băng chưa hoàn thiện…
Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cấp tốc chuyển động, Thất Thải Huyền Băng vốn chờ sẳn từ trước đã nhanh chóng dung hợp hòa quyện cùng Huyết Cốt Cơ Băng…
Trong khoảnh khắc đó…tu vi của Lạc Nam cũng nhanh chóng tăng lên, khiến sắc mặt hắn tràn đầy hưng phấn.
Chân Tiên Sơ Kỳ…Chân Tiên Trung Kỳ…Chân Tiên Hậu Kỳ…Chân Tiên Viên Mãn…
Không biết qua bao lâu sau, sắc mặt vốn đang vui mừng hớn hở của Lạc Nam bỗng nhiên cứng ngắc lại, một cảm giác mộng bức dâng lên trong đầu, khó có thể tin lẩm bẩm:
“Hết rồi?”
Tu vi của hắn đứng chết tại Chân Tiên Viên Mãn không thể tiến thêm, mà ở bên trong Đan Điền…cái phôi Băng vẫn chưa hình thành Băng Đỉnh như mong muốn, chỉ là so với ban đầu càng thêm ngưng thực, càng thêm to lớn một chút mà thôi.
Nếu nhìn vào sẽ loáng thoáng nhìn thấy phôi Băng đã có nét của một tôn Đại Đỉnh lấp lánh trong suốt ẩn hiện thất thải quang mang…chỉ bất quá nó vẫn còn cách hình dạng của một Đại Đỉnh chân chính một khoảng chưa hoàn thiện.
“Hít…hai loại Dị Băng vẫn chưa đủ năng lượng tụ được Băng Đỉnh?”
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, phải biết tu vi của hắn vẫn chỉ mới Chân Tiên mà thôi, sau này khi cảnh giới cao hơn…phải cần bao nhiêu Dị thuộc tính mới tụ được các tôn Đại Đỉnh còn lại?
“Dị thuộc tính cũng phân chia mạnh yếu…Huyết Cốt Cơ Băng không quá cao cấp trong hàng ngũ Dị Thuộc Tính nên hiệu quả không quá khả quan!” Kim Nhi cũng nhận thấy tình huống trong cơ thể Lạc Nam, mở miệng đánh giá nói.
Lạc Nam sắc mặt có chút khó coi, hắn hiểu Dị Thuộc Tính cũng có phân chia mạnh yếu, nhưng Huyết Cốt Cơ Băng sánh ngang với Huyết Cốt Cơ Viêm…chính là Dị Hỏa top 3 trên Dị Hỏa Bảng, như vậy tìm những Dị thuộc tính mạnh mẽ ở đâu ra?
“Các đại thế lực trong khắp Tiên giới hầu hết đều sở hữu không ít thì nhiều Thiên Địa Dị Vật, số ít thế lực đỉnh cấp càng là sở hữu thuộc tính siêu việt Thiên Địa Dị Vật, công tử có thể tìm đến bọn hắn!” Kim Nhi an ủi nói
“Tìm cái rắm a!” Lạc Nam một mặt sầu não nói: “Đây là muốn ta trở thành công địch của toàn Tiên giới sao?”
Để bước đến Tiên Đế, Lạc Nam thật sự không biết mình phải truy tìm bao nhiêu Dị thuộc tính nữa rồi.
Mà những Thiên Địa Dị Vật thông thường đều có chủ nhân…để sở hữu chúng nó chỉ có cách trao đổi hoặc cướp đoạt.
Về phần những thuộc tính siêu việt cả Thiên Địa Dị Vật…Lạc Nam càng chưa dám mơ đến, chúng nó quá thần bí…hắn chưa đủ tư cách tiếp xúc.
Kim Nhi từng có lần đề cập một loại Hỏa thuộc tính siêu việt các loại Dị Hỏa mang tên Tam Muội Chân Hỏa, chỉ bất quá đối với thực lực của Lạc Nam hiện tại nếu tiến đến gần Tam Muội Chân Hỏa đã bị cháy thành tro tàn, càng đừng nói đến muốn luyện hóa được nó.
Cho dù là Kim Ô Thánh Hỏa của chủng tộc nổi danh về khống hỏa trong đất trời là Kim Ô Tộc…thi khi luyện đến cực hạn cũng chỉ miễn cưỡng ngang tay Tam Muội Chân Hỏa mà thôi.
Qua đó có thể thấy những thuộc tính siêu việt Dị thuộc tính là khủng bố đến cỡ nào, Lạc Nam không dám nghĩ đến khi thực lực chưa đủ mạnh.
“Còn có Ma giới mà? Ma giới cũng sở hữu các Ma Vật, công tử có thể tìm bọn hắn!” Kim Nhi cười hì hì.
Lạc Nam nghe vậy có chút thất thần…không biết Lãnh Nguyệt Tâm trở về Ma giới hiện tại thế nào rồi, mình bao giờ mới khả năng tìm đến nàng? Thậm chí cách để tiến về Ma giới cũng chưa biết.
Hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng…Lạc Nam rời khỏi Phu Thê Cung.
…
Hai mỹ nữ thân mặc áo yếm, hạ thân chỉ che đậy một tiểu nội khố đang ngâm mình bên dưới Cực Lạc Suối…hơi nước nóng hổi cùng làn da trắng ngần như ẩn như hiện đang ửng hồng, trở thành mê hoặc trí mạng của mọi nam nhân.
Côn thịt giữa hai chân Lạc Nam bất chợt biểu tình dữ dội, như cột chống trời dựng thẳng lên trên…tên khốn kiếp chủ nhân đã lâu ngày chưa cho nó ăn no.
Thất Thải Huyền Quang lóe lên xua tan đi nhục dục…Lạc Nam bước đến bên cạnh Cực Lạc Suối cười hỏi:
“Ỷ Vân xuất quan rồi, không tệ…vậy mà đạt đến Cực Tiên Sơ Kỳ rồi?”
Ỷ Vân đã bế quan thời gian dài trong Gia Tốc Trận, nếu tính ra đã có hơn vài năm bế quan, lại tu luyện hai môn Cực Cấp Cực Phẩm Công Pháp, tiến bộ như thế là điều dễ hiểu.
Thiên phú của nàng luôn rất tốt…
“Thiếu gia…” Ỷ Vân nhìn thấy Lạc Nam vội vàng hành lễ, gò má tuyệt mỹ ửng hồng…khẽ nói:
“Thiếp còn kém Vô Ảnh tỷ tỷ nhiều lắm!”
Thì ra trong lúc Lạc Nam luyện hóa Huyết Cốt Cơ Băng thì Ỷ Vân đã xuất quan, lại bắt gặp Thiên Vô Ảnh đang chơi đùa với Tiểu Hồng Nhi nên nhanh chóng làm quen.
Thiên Vô Ảnh tính cách ngây thơ thuần khiết đề phòng người lạ, bất quá Ỷ Vân lại ở cùng Linh giới Châu của Lạc Nam, lại thêm Tiểu Hồng Nhi xác nhận nên không còn nghi ngờ gì, trái lại thập phần vui sướng vì có thêm bạn.
Hai nữ thân nhanh hơn Lạc Nam dự kiến.
Nhìn hai cổ ngọc thể vẫn còn hơi nước lăn tăn, côn thịt vừa áp chế xuống một lần nữa bật đầu đứng dậy, phản ứng còn kịch liệt hơn lúc đầu.
Ỷ Vân là mỹ nhân thành thục…lập tức nhận ra phản ứng cơ thể của hắn, nhịp tim đập lên càng dữ dội.
“Thiếu gia vậy mà có hứng thú với thân thể ta sao?”
Bất quá nàng không chút ngại ngùng, trái lại còn cố ý phơi bày đường cong mạn diệu của thân thể, cố tình ưởn cao bộ ngực bạo mãn lên một chút trước mặt hắn.
“Yêu tinh!” Lạc Nam thầm mắng một tiếng, ho khan trong cổ họng…lại lấy ra một Ngọc Bội nhét vào tay nàng:
“Đây là bản hoàn chỉnh của Chiếm Thân Pháp, đạt đến Đế Cấp Công Pháp…càng cứ xem tham khảo!”
“Đế…Đế cấp?” Không chỉ Ỷ Vân…ngay cả Thiên Vô Ảnh đang đứng một bên cũng xém ngã nhào xuống đất.
Các nàng không phải nữ nhân thiếu kiến thức, Đế Cấp là tồn tại gì không cần nói cũng biết…chỉ sợ tìm khắp Trung Tiên giới cũng không ra hàng Đế Cấp, mà ở Đại Tiên giới cũng hiếm có như long phượng sừng lân….
Vậy mà lúc này nam nhân tùy tiện lấy ra cho Ỷ Vân tu luyện?
“Thiếu gia…cái này…thiếp thân…” Ỷ Vân lúng túng lắp ba lắp bắp, Đế Cấp thật sự quá quý trọng, khiến nàng cảm thấy Ngọc Bội bé nhỏ kia nặng như thái sơn, thân thể cũng thoáng rung lên lẩy bẩy.
“Không cần khách khí cùng ta!” Lạc Nam lắc đầu kiên quyết giao Chiếm Thân Pháp cho nàng, lại nhìn sang Thiên Vô Ảnh cười nói:
“Nàng cũng phải cố gắng nắm giữ thực lực Ngọc Ma, đến khi đó ta còn có quà cho riêng nàng!”
“Thiếp cũng có sao?” Thiên Vô Ảnh hai mắt tỏa sáng như sao trời, gật đầu kiên định nói: “Thiếp sẽ không để chàng thất vọng!”
Ỷ Vân nhìn Ngọc Bội trong tay muốn nói rồi lại thôi…nàng cảm thấy thiếu gia của nàng quá mức bí ẩn, một quyền Đế Cấp công pháp tự tiện lấy ra cho nàng tu luyện, nếu không phải cảm giác cơ thể vẫn còn hơi ấm từ Cực Lạc Suối, Ỷ Vân nhất định sẽ nghĩ mình đang nằm mơ.
“Lần sau không được khách sáo với ta! Ngoại trừ ta ra…hai người các nàng còn ai để nương tựa sao?” Lạc Nam vuốt lấy mái tóc óng ả còn ướt át của nàng thản nhiên cười nói.
Ỷ Vân với Thiên Vô Ảnh nghe vậy ánh mắt trở nên mông lung…
Hai người các nàng đều là hồng nhan bạc mệnh…
Ỷ Vân mang theo huyễn tưởng tươi đẹp về Tiên giới tiến hành Phi Thăng, kết quả hiện thực tàn khốc như một gáo nước lạnh dội vào mặt khiến nàng thức tỉnh, Tiên giới nửa bước khó đi…nếu không có thủ đoạn đặc biệt hoặc cơ duyên ngập trời, người phi thăng yếu kém hầu như không sinh tồn được.
Thiên Vô Ảnh thì càng thêm thê thảm, vừa ra đời đã trở thành con cờ trong tay Thiên Tiên Môn, bị ép tu luyện sinh ra Ma Lực, giam cầm vô số năm không thấy ánh mặt trời…hiện tại cũng không dám xuất hiện ở Tiên giới, sẽ bị vô số tên ra vẻ đạo mạo vây giết để lập công với Sát Ma Điện.
Có thể nói Linh giới Châu hiện tại chính là nhà của hai nàng, mà Lạc Nam là người cưu mang các nàng, cũng là nam nhân duy nhất trong lòng các nàng…
Chỉ bất quá vì một nguyên nhân nào đó…mà hắn chưa hoàn toàn mở lòng đón nhận các nàng…để các nàng chính thức trở thành nữ nhân của hắn.
“Được rồi…các nàng tiếp tục chơi, ta ra ngoài trước!” Lạc Nam nói, định rời khỏi Linh Giới Châu.
“Thiếu gia chờ chút!” Ỷ Vân bất chợt có chút run rẩy hô.
“Hả?” Lạc Nam nghi hoặc.
“Thiếu gia đối xử tốt với Ỷ Vân như vậy, nếu ta không làm một chút gì đó cho ngươi trong lòng sẽ cồn cào cắn rứt lắm!” Ỷ Vân cắn cắn môi thơm hà hơi như lan, thân thể yểu điệu tiến lại gần hắn.
“Ta đã bảo nàng đừng khách khí!” Lạc Nam không vui nói.
“Là thiếu gia đang khách khí với thiếp! Ngươi không xem thiếp là người nhà sao?” Ỷ Vân tràn đầy u oán nói.
“Ta…” Lạc Nam nghẹn họng, hắn thật sự không biết phải nói gì.
Ỷ Vân thấy vậy bẻn lẻn tiến đến…mặc kệ Lạc Nam đang thất thần nhanh chóng lột xuống quần hắn…ngồi xổm xuống…
Lạc Nam thấy vậy giật mình, đang muốn đẩy Ỷ Vân ra lại nhìn thấy nàng dùng ánh mắt ngập nước nhìn lên, môi son hoàn mỹ như cánh hoa hé mở, nhất thời hắn nuốt một ngụm nước miếng.
Xoạt…
Côn thịt cự đại ngạo nghễ vươn dài, đầu nấm đỏ hồng, thân côn hơi sậm, từng đường gân guốc dữ tợn như rồng xanh uốn lượn, uy mãnh cực kỳ…
“Cái này…to quá!” Ỷ Vân tròn xoe mắt, nhịp tim đập càng thêm dữ dội.
Trong ánh mắt tò mò linh động của Thiên Vô Ảnh…đôi môi thơm ngát mềm mại kiều diễm của Ỷ Vân mở ra, đem côn thịt khủng bố ấy ngậm vào trong miệng…
“Hít…” Lạc Nam hít một ngụm lãnh khí, bàn tay nắm chặt…thân thể căng cứng.
Cảm giác thành côn thịt được hai cánh môi ma sát, đầu lưỡi ướt át thơm tho duỗi ra liếm láp xung quanh thân côn, vuốt ve từng sợi gân xanh…thật sự quá mức mỹ diệu.
Ỷ Vân không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng bản năng của phụ nữ trổi dậy…nàng bắt đầu từ trúc trắc nhanh chóng làm tốt lên.
Côn thịt cự đại không thể vào hết trong miệng nhỏ dù quy đầu đã chạm đến cổ họng, Ỷ Vân phun ra nuốt vào, lưỡi ướt át như linh xà liếm láp dọc theo thân côn…lại uốn lượn thành từng vòng, khiến Lạc Nam ngứa ngáy cũng đầy khoái cảm.
Ót ót ót…
Âm thanh nhầy nhụa nước bọt từ miệng Ỷ Vân không ngừng vang lên, côn thịt cự đại đã thấm đẫm nước miếng thơm tho của nàng…
“Làm cái này…hình như huynh ấy rất dễ chịu?” Thiên Vô Ảnh tràn đầy hiếu kỳ ở một bên xem, nhìn thấy gương mặt thoải mái của Lạc Nam mà âm thầm suy nghĩ.
Thiên Vô Ảnh như một tờ giấy trắng, chỉ cần có thể để Lạc Nam vui vẻ…nàng cái gì cũng chịu làm.
Nghĩ đến đây vội vàng bắt chước Ỷ Vân, tiến đến quỳ gối trước hai chân Lạc Nam…đầu lưỡi hồng hào vươn ra liếm láp phần thân côn thịt còn sót bên ngoài sau khi đã vào miệng Ỷ Vân một khúc.
“Mùi vị cũng không tệ lắm!” Thiên Vô Ảnh thầm nghĩ, nhịp tim vô ý thức đập nhanh hơn…thân thể yêu kiều nóng lên.
“Hừ…” Lạc Nam sướng rên một tiếng, hai bàn tay đặt lên tóc hai nữ vuốt ve, chầm chậm thưởng thức các nàng phục vụ đặc biệt…
Nhìn côn thịt lần lượt được hai đôi môi xinh xắn ngậm vào chăm sóc, thật sự thoải mái nói không ra lời…
Chỉ bất quá…
Qua hồi lâu sau, Ỷ Vân với Thiên Vô Ảnh cảm thấy môi mình có chút tê dại, miệng thơm khô khốc mà côn thịt vẫn cắn rắn như thép, không có chút dấu hiệu bắn ra ngoài.
“Được rồi…” Lạc Nam cũng nhận ra hai nữ gặp khó, lên tiếng kêu dừng.
Ỷ Vân lại kiên quyết lắc đầu, nếu ngay cả thoả mãn dục vọng cho nam nhân cũng không làm được…như vậy nàng thật sự quá vô dụng.
Cắn cắn đôi môi, cánh tay thon dài nhẹ nhàng kéo dây…
Xoạt…
Áo yếm rơi xuống, hai bầu sửa trắng nõn thơm tho, đầy đặn căn tròn tưng tưng nhảy ra, xinh đẹp đến cực hạn.
Chúng nó no đủ bạo mãn, khe rãnh khít chặt không nhìn thấy đáy…hai quần hồng tròn trịa tinh xảo, giữa đỉnh đầu là cái núm nhỏ đỏ hồng thẹn thùng nhô lên…
Trong ánh mắt khó hiểu của Thiên Vô Ảnh, Ỷ Vân cầm lấy côn thịt ước át kẹp vào đôi bông đào của mình, để lộ quy đầu ra ngoài ngậm lấy, đem nó thụt ra thụt vào giữa rãnh thịt chật chội…
Lạc Nam thở dài một hơi, ma sát cường liệt không thua gì đút vào u cốc khiến hắn lâng lâng…
“Tỷ phụ muội chăm sóc nơi này của chàng!” Ỷ Vân ngón tay chỉ vào hai hạt ngọc như trứng rồng của hắn nói với Thiên Vô Ảnh.
Thiên Vô Ảnh liếm môi, đầu cúi thấp xuống như chui vào giữa háng hắn…môi nhỏ mở ra, đem một hạt ngọc rồng ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi ôn nhu vuốt ve liếm láp lấy…
Không biết qua bao lâu sau…
Trước sự nổ lực không ngừng của hai nữ, Lạc Nam rốt cuộc căng cứng toàn thân, côn thịt giật giật dữ tợn, không chút áp chế buông lỏng tinh quang…
Ót ót ót…
Một cột dung dịch đậm đặc trắng bệch như vòi rồng bắn ra ngoài, chỉ thoáng chốc đã lắp đầy khuôn miệng của Ỷ Vân khiến nàng vội nhả ra ngoài…
Từng dòng từng dòng ấm nóng như vô tận bắn thẳng vào hai khuôn mặt tuyệt mỹ đang ửng hồng, từ đầu tóc cho đến thân thể nửa trần truồng…khắp nơi đều có dấu vết của thứ dung dịch đặc biệt ấy…
Ỷ Vân thoả mãn mỉm cười, đem thứ tồn đọng trong miệng nuốt sạch…
Cảnh tượng dâm mỹ cực kỳ…
Lạc Nam thư sướng khắp đầu óc, đem hai nữ kéo lên ôm vào trong ngực ôn nhu nói:
“Vất vả cho hai nàng rồi…”
Ỷ Vân lắc đầu, thổ khí nhan lan: “Chàng thoả mãn là bọn thiếp vui rồi!”
Bàn tay nàng thò xuống nắm lấy côn thịt, sau đó giật mình phát hiện nó vẫn cứng rắn như thép dù đã phun trào…
Trong lòng sợ hãi thầm than nam nhân của nàng quá mức mạnh mẽ…
“Mặc kệ nó!” Lạc Nam cười cười, cúi thấp đầu hướng đôi môi có chút ửng đỏ của Ỷ Vân hôn xuống…
Ưm…
Ỷ Vân hai mắt mê ly, đầu lưỡi bị hắn ôn nhu mút lấy, trái tim nàng như sắp hoà tan.
“Tiểu Nam…” Thiên Vô Ảnh thấy hai người ôm nhau hôn nồng nhiệt, tò mò nổi lên cong lấy cánh môi làm nũng:
“Thiếp cũng muốn!”
Lạc Nam nhả môi Ỷ Vân ra cười ha ha, nâng lên cái cằm trơn nhẵn của Thiên Vô Ảnh, hướng đôi môi hồng nhuận của nàng hôn mạnh xuống…
Bầu không khí nhu tình lan toả Linh Giới Châu…
…
Chúc chị em và mọi người 8/3 vui vẻ 😀
P/s: Vợ tương lai ơi, đêm nay em nói thằng kia làm nhẹ nhẹ thôi nhé huhu.
E đùa đấy 😛