Dung nhan kiều diễm, mỗi cái rung mi chớp mắt đều vượt xa hai từ xinh đẹp có thể hình dung, vầng trán trơn bóng được điểm lấy hạt Lục Ngọc như pha lê nơi trung tâm, ẩn ẩn có đôi chút thần vận…
Một đôi mắt sáng hơn cả tinh tú treo cao, trong suốt không một tạp niệm, giường như tụ tập tất cả những điều tốt lành của thế gian…lại ẩn chứa sự sắc sảo quyền uy, chinh phục bất kỳ ai nhìn vào…
Gò má trắng mịn tô điểm chút hồng nhuận, pha cùng nét thành thục của một cao quý phu nhân…
Sống mũi cao thẳng, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi đầy đặn căng mọng không son vẫn đỏ nhẹ nhàng khép hờ, bóng loáng dị thường, bất kỳ loại tiên quả nào cũng không ngọt bằng môi nàng…
Nàng là chuẩn mực nhất của cái đẹp cổ điển và hoang dã phương Tây…
Chiếc cổ thon mê hoặc, xương quai xanh lấp lánh ánh sáng do mặt trời chiếu rọi… Kết hợp với gương mặt như thiên nữ cùng thân hình như yêu tinh của nàng, tạo thành vị mỹ nhân được xưng Hải Châu đệ nhất…
Cái danh hiệu này của nàng, chỉ có những cường giả đỉnh cao tại Hải Châu âm thầm công nhận…
Bởi vì chỉ bọn họ mới đủ tư cách nhìn qua dung nhan của nàng…
Cường giả thông thường ngay cả cơ hội diện kiến cũng không có…
Mỹ diễm là thế, nhưng lại ẩn chứa nét uy nghiêm của Hoàng tộc, không người dám quan sát quá nhiều, chỉ sợ trong lòng mình sẽ tự sinh ra cảm giác mặc cảm…
Nữ nhân xinh đẹp thôi thì chưa đủ, khí chất của một người cũng quyết định mị lực thuộc về họ…
Tinh Linh Nữ Vương khí chất thong dong nhưng không kém phần cao quý, lại pha lẫn cái thế của người đứng trên cao, vô hình chung cuốn hút và mê hoặc người khác…
Về điểm này, dù là Ải Nhân Tộc Trưởng cũng phải mở miệng công nhận, thẩm mỹ quan của hắn khác người, nhưng xét về khí chất đặc hữu, toàn bộ Hải Châu chỉ có Tinh Linh Nữ Vương là chinh phục hắn…
Bầu không khí triệt để lâm vào tĩnh lặng, ngay cả Diễm Nguyệt Kỳ cũng thoáng hiện một tia khâm phục trong đôi mắt…cả về thực lực lẫn dung nhan…
Đám nam nhân ngưng thở trong thời gian dài…
Tam nữ Thành Bích, Bảo Kiều cùng Lệ Huân chết trân đứng tại đó… Tràn ngập kinh diễm chi sắc…
Đây là lần đầu các nàng được chiêm ngưỡng tiên nhan của Tinh Linh Nữ Vương..
Trăm năm trước Thiên Diệp Dao chỉ đến với một mình U Cơ, vì thời điểm đó tam nữ vẫn chưa đủ tư cách đứng tại đây…
Bảo Lung Tiên Tử lúc này một mặt say mê, miệng thơm há hốc, đáng tiếc đôi mắt bị che đậy nên không thể thấy cảm xúc của nàng…
U Cơ đã sớm đề phòng chuyển dời ánh mắt, sợ mình thất thố…
Hải Ứng Thiên không biết từ bao giờ đã đem Hải Phi Vân phong tỏa tri giác, sợ nhi tử của mình lâm vào mê muội như bản thân…
Ngay cả chính hắn cũng hít thở không thông, trong đôi mắt một tia thanh minh và mê muội không ngừng đấu tranh, hắn có vượt qua khúc mắc trong lòng hay không phải dựa vào thời điểm này…
Trong mắt Bách Hiểu Sinh lúc này là vô tận cuồng nhiệt, loáng thoáng xuất hiện tia máu, hận không thể lập tức quỳ dưới chân nàng, cầu nàng làm vợ…
Lão già đi cùng hắn chủ động tự phong bản thân, chỉ dùng đôi tai nghe ngóng…
Đan Vô Hành đem Đan Mạnh phong tỏa tri giác, bản thân hắn cũng uống vào đan dược giữ vững tinh thần…
Cơ Kha biểu hiện tốt nhất, vì bản thân là Hồn Tu nên linh hồn tên này rất mạnh, đủ sức giữ vững tinh thần tỉnh táo khi đối diện trước dung nhân của nàng…
Hai ngoại lệ khác, chính là Thủy Tích Quân và Lạc Nam…
Thủy Tích Quân ánh mắt vẫn rất trong, giường như nhan sắc không phải là thứ nàng quan tâm trên thế giới này…
Lạc Nam ban đầu cũng hơi thất thần, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại vô hạn thưởng thức…
Một lần bị Tộc trưởng Hồ Tộc mê hoặc, định lực của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều…
Thấy Diễm Nguyệt Kỳ phức tạp nhìn Tinh Linh Nữ Vương, hắn đem bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy, mở miệng cười khẳng định:
“Đừng hâm mộ, Nguyệt Kỳ của ta cũng không thua kém nàng a”
“Hừ, túi da mà thôi” Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều nhếch môi, chỉ là trong mắt ẩn chứa vô tận ngọt ngào…
Lạc Nam cũng không trêu nàng, mỉm cười nhẹ vòng tay qua vòng eo thon, trong lòng tràn ngập thỏa mãn…
Tinh Linh Nữ Vương quả thật đẹp không sao tả hết, bất quá lời hắn nói cũng là sự thật, không phải đơn thuần an ủi Diễm Nguyệt Kỳ cho có lệ…
Xét về nhan sắc, hai nàng đẹp theo hai chuẩn mực riêng, một là Á, một là Âu…
Cái Diễm Nguyệt Kỳ còn thiếu là khí chất uy nghiêm cùng cao quý trong vị thế của một nữ nhân đứng trên đỉnh cao thời gian dài…
Gia chủ Diễm gia còn chưa đủ…
Chính khí chất này là điểm trí mạng nhất khiến tất cả nam nhân mê muội, gợi lên ham muốn chinh phục hoặc tự ti mặc cảm của họ khi đối diện với Nữ Vương…
Nói ví dụ khi một nữ thư ký và một nữ giám đốc xinh đẹp như nhau đứng bên cạnh, đa số nam nhân đều sẽ tự giác cho rằng nữ giám đốc vượt trội hơn về mọi mặt…và nếu được chọn một người để chinh phục làm vợ, hiển nhiên nữ giám đốc sẽ là mục tiêu…
“Một nguyên nhân khác khiến nàng trở nên nổi bậc chính là Thiên Hương Ngọc Thể, Thể Chất thiên về song tu luôn đem lại sức hút cực lớn cho nữ nhân sở hữu một cách vô hình…” Kim Nhi cười hì hì nói…
Lạc Nam gật đầu, nếu vậy chờ Tô Mị của hắn trưởng thành nhất định sẽ không kém a…
Á Nhi xụ mặt nhìn Lạc Nam, vốn nàng rất hớn hở mong chờ dáng vẻ chết mê chết mệt của hắn khi thấy mẫu thân mình, nào ngờ tệ này chỉ thất thần một chút ánh mắt đã trong suốt như cũ…
“Lạc Nam ca ca nhất định là đang giả vờ, thật ra trong lòng đã sớm mê chết mẫu thân!” Á Nhi âm thầm an ủi mình như thế…
Tinh Linh Nữ Vương đảo mắt một vòng đánh giá biểu hiện của quan khách, cảnh tượng này nàng đã sớm thành thói quen…
Thậm chí ngay cả Cơ Kha bình tĩnh là thế, nhưng khi ánh mắt nàng quét đến lại khiến hắn vô thức cúi đầu né tránh…
Không dám đối diện…
Trong mắt Hải Ứng Thiên dần dần đỏ hoe, tia mê muội đang lấn át sự tỉnh táo ngày càng nặng…
Bách Hiểu Sinh thể hiện rõ ràng sự ái mộ cùng tham vọng chiếm hữu trong đôi mắt, đương nhiên còn có dục vọng…
Tinh Linh Nữ Vương thoáng lắc đầu thất vọng…
Chỉ là rất nhanh khi ánh nhìn của nàng chạm vào người thanh niên kia, đáp lại nàng là một đôi mắt hắc bạch trong suốt cùng sự tán thưởng và khâm phục…
Ngoài ra không chứa bất kỳ tia ý nghĩ khác thường nào…
Lạc Nam thấy nàng nhìn mình, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, không quên truyền âm nói:
“Đa tạ Nữ Vương và quý Quốc ban tặng Nhân Sâm Triệu Năm…”
Trong mắt Tinh Linh Nữ Vương xuất hiện vẻ lạ kỳ cùng một chút thưởng thức…
Đây là lần đầu tiên có nam nhân dùng ánh mắt này nhìn lấy nàng…
Trong lòng chợt xuất hiện một tia tò mò về hắn…
“Đó là lễ vật của Á Nhi cho ngươi, không liên quan đến Bản Vương…”
Truyền âm cho hắn một câu, nhìn thấy không khí có phần kỳ quái, nàng trầm âm mở miệng:
“Mời chư vị an tọa…”
Như âm thanh cảnh tỉnh đến từ tận Linh Hồn, đám người nhao nhao bừng tĩnh lại, vội vàng cúi đầu tránh nhìn thẳng dung nhan hớp hồn kia, vội vàng ngồi xuống…
Hải Ứng Thiên hít sâu một hơi, từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược đem nuốt xuống, tỉnh táo lại một chút…trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực, đang muốn lấy lại tỉnh táo để tiếp tục đối diện với nàng…
Đáng thương Hải Phi Vân cũng như Đan Mạnh bị phong tỏa tri giác không cảm nhận được gì…
“Sư phụ, hay ngươi đem diện mạo che lấy, tránh các vị quan khách khó thể tập trung…” Á Liên Nga bí mật truyền âm…
Tinh Linh Nữ Vương trong lòng hơi bất đắc dĩ, bởi vì ngay cả cao tầng Tinh Linh Nữ Quốc cũng thất thần khi đối diện nàng…
Vốn là ngày vui, lại có quan khách nên theo phép lịch sự không thể ẩn giấu diện mạo mới đúng, nhưng trước tình hình này phải đem che đậy rồi…
Khăn lụa vừa xuất hiện đã một lần nữa khiến bầu không khí thoải mái trở lại…
Đám người tiếc nuối thở dài…lại âm thầm cảm thấy may mắn, phức tạp vô cùng…
“Haha, hai lão già này đến trễ, mong Nữ Vương và chư vị lượng thứ…”
Một âm thanh bà lão già nua vang vọng không gian, hai thân ảnh từ trên cao xuất hiện…
Mà vừa nhìn thấy hai người này, vốn luôn bình thản Lạc Nam sắc mặt trở nên quái dị…
“Hai vị tiền bối?” Tinh Linh Nữ Vương vui mừng bật cười, trong mắt nồng đậm cảm kích…thoáng có một chút hồi ức…
Ít có ai biết rằng, khi còn trẻ nàng là một tiểu thiếu nữ ham chơi, cũng thỉnh thoảng trốn ra Tinh Linh Đảo nghịch ngợm…
Có lần tình cờ cứu được đôi phu thê bị trọng thương, không ngờ sau đó lại được hai người báo đáp bằng cách chỉ dẫn tìm kiếm Dị Mộc mang tên Phản Thiên…
Từ đó thực lực tăng mạnh, kết hợp với Thiên Phú khủng bố vốn có, leo một mạch đến ngôi Nữ Vương…
Đôi phu thê năm xưa chính là hai lão già trước mặt, Tinh Linh Nữ Vương luôn xem như trưởng bối của mình, kính trọng có thừa…
Hai người hạ xuống, trông có vẻ phong trần, hiển nhiên đã di chuyển không ít…
Lão già cụt mất một cánh tay, bà lão lưng còng, mái tóc hai người trắng xóa, tròng mắt hết sức tan thương…
Chỉ là không ai dám xem thường bọn họ…
Có thể được Nữ Vương gọi một tiếng Tiền Bối sẽ bình thường được sao?
Không ít người sắc mặt ngưng trọng âm thầm suy đoán…
“Khảo gia nhị lão…” Cơ Kha vội vàng rời khỏi ghế chắp tay chào hỏi…
Mà Thiên Diệp Dao, Bách Hiểu Sinh cũng vội vàng đứng dậy hành lễ…
Hải Ứng Thiên cùng Thủy Tích Quân không ngoại lệ…
Hiển nhiên bắt đầu đoán được hai người này là ai…
Đám người khác thấy vậy nào dám lãnh đạm, vội vàng lễ độ có thừa…
Ngay cả Lạc Nam cũng kéo tay Diễm Nguyệt Kỳ đứng lên, thong dong đi đến trước mặt hai người, cẩn trọng cúi đầu mở miệng:
“Cảm tạ hai vị tiền bối!”
“Ngươi là?” Đôi vợ chồng già liếc nhìn nhau, trong mắt chợt xuất hiện vẻ kinh dị, cùng lúc bật thốt lên:
“Là ngươi!”
Lạc Nam mỉm cười, chân thành nói: “Năm xưa nếu không nhờ tiền bối ném ta vào hư không, chỉ sợ trong đời ta sẽ có một tiếc nuối vô cùng lớn, tiểu tử không dám quên…”
Không sai, hai người này là cặp vợ chồng từng bán nước ven đường ở thôn xóm nhỏ năm xưa…
Chính nhờ đem Lạc Nam ném vào hư không, mà hắn kịp thời xuất hiện cứu trợ Liễu gia cùng Liễu Thi Cầm…
Bằng không với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó, Liễu gia đã không tồn tại, thậm chí dì nhỏ Liễu Thi Cầm sẽ rơi vào kết cục bi thảm…
Lạc Nam không dám tưởng tượng…
Bình thường hắn không nói, nhưng trong lòng luôn cảm kích hai người già trước mặt này…
Không thể ngờ có cơ hội gặp lại hôm nay…
“Thật sự là tiểu tử năm xưa?” Đôi vợ chồng nhìn nhau, trong lòng sóng to gió lớn…
Bọn hắn xin thề với trời, sống lâu như vậy chưa từng thấy kẻ nào tu luyện với tốc độ kinh khủng như vậy…
Thời gian phần lớn của cả hai là tìm tòi khảo cổ các di tích nhằm tìm ra các bí ẩn không lời giải trên Đại Lục…
Đối với tin tức của Lạc Nam gây ra không biết đến chút nào, đương nhiên khó thể tiếp nhận tốc độ phát triển của hắn…
Từ một Nguyên Anh đến Hóa Thần Hậu Kỳ? Thời gian gần 3 năm, quá mức nghịch thiên, vào nam ra bắc ngoài Độc Nhân được lưu truyền không ai sánh bằng…
Tinh Linh Nữ Vương thấy ba người có quen biết, càng thêm tò mò nồng đậm, chăm chú nhìn Lạc Nam…
Bách Hiểu Sinh thấy cảnh này toàn thân như bị trọng kích, sát khí dâng lên trong lòng, bị hắn cưỡng ép áp chế xuống… Vội vàng bước đến thu hút sự chú ý…
“Hai vị tiền bối, gia phụ có lời hỏi thăm…”
Đôi vợ chồng già nhìn sang hắn, gật đầu cười nói:
“Bách hiệu trưởng trăm công nghìn việc, cũng thật vất vả cho hắn…”
“Không vất vả chút nào, có thể gặp mặt hai vị tiền bối tại nơi này, chính là tam sinh hữu hạnh của vãn bối…” Bách Hiểu Sinh mỉm cười thân thiện nói…
Lạc Nam thấy tình cảnh này cùng Diễm Nguyệt Kỳ trở về ngồi xuống, lời cảm tạ hắn đã nói rồi, không có gì để tiếp tục…
Thậm chí đối với thân phận của hai người này vẫn còn mơ hồ không rõ…
Chỉ là đôi vợ chồng già không nói với Bách Hiểu Sinh được mấy câu, lúc này nhìn về Tinh Linh Nữ Vương cười cười nói:
“Đến trễ chính là có lỗi, thôi thì hai lão già này trước hết bêu xấu dâng quà mừng Nữ Vương sinh thần vậy…”
“Hai vị xin đừng khách khí, hai người góp mặt nơi đây đã là điều quý giá nhất của tiểu nữ…” Tinh Linh Nữ Vương lắc đầu cười mỉm, hiếm thấy lộ ra vẻ thanh xuân…
“Haha, lễ nghi không thể thiếu…” Ông lão cùng bà lão cười ha hả nhìn nhau, trong ánh mắt tò mò của đám người, đột ngột lấy ra một vật…
Đó là một gốc cây non còn rất nhỏ, lại có hình dạng hết sức lạ kỳ…
Một cây toàn thân trong suốt như thủy tinh, hàn băng lạnh giá, bất kể là thân hay lá đều lấp lánh…
Gốc cây này vừa xuất hiện…
Tinh Linh Tộc toàn thể đứng bật dậy, trong ánh mắt xuất hiện vẻ khó tin…
Không chỉ các nàng, Đa Bảo Các cùng Đan Cốc cũng không ngoại lệ, kích động đứng lên, khiếp sợ nhìn nhau…
“Linh Căn Thụ, loại vật tuyệt chủng từ thời thượng cổ xuất hiện, quả nhiên chỉ có thể là Khảo gia…” Thiên Diệp Dao ánh mắt lấp lánh lẩm bẩm nói…
“Linh Căn Thụ?” Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ ngưng trọng nhìn nhau…
“Linh Căn Thụ, 300 năm kết hoa, 300 năm ra trái, 300 năm thành thục… Một chu kỳ 900 năm sẽ sinh ra một trái cây duy nhất, người phục dụng sẽ có được Linh Căn tương ứng với thuộc tính đó…” Kim Nhi âm thầm giải thích…
“Cái gì?” Lạc Nam kinh dị, trách không được đám người kia biểu tình lớn như vậy…
Linh Căn là vật trời sinh của mỗi người, không ngờ Linh Căn Thụ có thể bù đắp…
Mặc dù 900 năm mới được một trái, nhưng thứ này tuyệt đối nghịch thiên rồi…
Mặc dù Tinh Linh Tộc hiện tại chỉ tu Mộc và Phong, nhưng sẽ chẳng ai ngại có thêm Linh Căn Thụ cả, thậm chí theo giời gian, biết đâu toàn tộc lại xuất hiện một nhánh Băng Tinh Linh, gia tăng chiến lực trên diện rộng…
“Hai vị tiền bối, vật này quá quý trọng…” Tinh Linh Nữ Vương cắn cắn môi…
Là một Nữ Vương, nàng đương nhiên biết độ quý giá của gốc Linh Căn Thụ hệ Băng này…
Đừng tưởng 900 năm là dài, với tuổi thọ của tu sĩ không đáng là bao đâu…
Sở hữu thêm một loại Linh Căn là mơ ước của vô số người…
Hơn thế nữa, Tinh Linh Tộc không hề có Linh Căn Thụ, bởi vì đây là thứ đã biến mất từ thượng cổ rồi…
“Cứ nhận lấy, gốc Linh Căn Thụ này còn nhỏ, đợi ngày nó trưởng thành cho trái không biết phải chờ đến khi nào, giao cho Tinh Linh Tộc chăm sóc hai lão già cảm thấy rất mỹ mãn…” Đôi vợ chồng già vuốt râu mỉm cười…
“Đa tạ hai vị gia gia…” Tiểu nha đầu Á Nhi như thiên sứ nhỏ hớn hởn nâng niu gốc Băng Linh Căn Thụ, yêu thích không rời tay…
Đám người thấy tình cảnh này sắc mặt phức tạp, Hải Ứng Thiên cắn răng một cái, xoay người đứng dậy…
Hắn sợ nếu tiếp tục chờ đợi, quà của Hải Cung sẽ trở nên khó coi nhất…
Lấy ra một vật…
…
Ngủ ngon nha ae…
AE ĐỪNG QUÊN ỦNG HỘ TÁC GIẢ NHA:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295