Thấy một màn từ địch thành bạn này, ngoại trừ người trong cuộc thì ai cũng phải sững sờ. Tình thế chuyển biến không phải quá nhanh đấy chứ?
“Hừ, hôm đó nàng còn muốn khống chế ta.” Tử Nghiên liếc nhìn Thanh Lân, hừ nhẹ một tiếng.
“Chỉ là hiều lầm thôi mà, ta không nhận ra bản thế của ngươi nên tưởng nhầm ngươi là Cửu U Địa Minh Mãng. Vả lại, bản thế của ngươi lại rất giống với Cửu U Địa Minh Mãng Vương nên ta mới ra tay.” Thanh Lân vội vàng giải thích. “Ai là mấy thứ xấu xí không chân đó chứ.” Tử Nghiên còn giận hờn Thanh Lân vì nàng lầm cô bé với Cửu U Địa Minh Mãng. Chợt, nàng như nhớ ra điều gì đó, liền nội vàng nói thêm: “Trừ Thải Lân tỷ tỷ ra.” Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý tới nha đầu này nữa. Ôm đan thú đang run rẩy trong ngực nói: “Tuy Đan thú này không có dao động năng lượng nhưng các Luyện Dược Sư già dặn có thể cảm giác được đan hương, từ đó suy ra thân phận chân chính của nó.” “Ân, nếu không để nó cho Thanh Lân đi.” Tiểu Y Tiên đề nghị.
Nghe Tiểu Y Tiên nói vậy, tiểu thú kia giương đôi mắt to tròn nhìn nàng mà liều mạng lắc đầu, bấu chặt vào áo Tiêu Viêm. Xem ra, nó rất sợ Thanh Lân.
Thấy bộ dáng của nó, Thanh Lân không khỏi xấu hổ, còn Tử Nghiên bên cạnh lại cười hắc hắc một cách vui sướng.
Nhìn tiểu thú như muốn khóc kia, Tiêu Viêm chì biết cười khổ, thì ra đan thú còn biết làm nũng a..
“Khụ, đưa nó cho ta đi, ta có thể phong bế đan hương trong cơ thể nó.” Tiểu Y TIên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, chăm chú nhìn tiểu thú trong ngực Tiêu Viêm, rõ ràng là bị nó mê hoặc mất rồi. “Nữ nhân ai cũng vậy, đều thích mấy con thú nhỏ xinh đáng yêu.” Thấy bộ dáng của Tiểu Y TIên, Tiêu Viêm không biết nói gì cho phải. Không ngờ một nhân vật như nàng cũng không thoát khỏi định luật này. Hắn chỉ có thể đưa tiểu thú cho nàng, mà con thú này cũng chỉ hơi chần chừ một chút rồi chui tót vào ngực nàng nấp trong đó. Bộ lông xù của nó cọ xát lung tung làm Tiểu Y TIên cười duyên không thôi, làm cho Tiêu Viêm trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ con thú này là giống đực sao?
Nhận lấy đan thú, Tiểu Y TIên vận chuyển đấu khí lên một đầu ngón tay, sau đó điểm lên thân thể của tiểu thú. Chốc lát sau, một võng năng lượng hình thành, bám chặt vào bộ lông của nó.
Lúc năng lượng võng hoàn toàn dung hợp thì cỗ đan hương kia cũng biến mất hoàn toàn. Lúc này, nhìn nó chẳng khác gì mấy con thú bình thường, như vậy không cần lo lắng có người phát hiện ra thân phận của nó nữa.
Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn tiểu thú đang làm bậy trong ngực Tiểu Y Tiên, khóe mắt giật giật, xoay người vung tay thu lấy Thiên Yêu khôi cùng mấy bộ khôi lỗi vào nạp giới rồi nói với Thanh Lân: “Ngươi thu lại mấy tên hộ vệ đó đi.” Nghe vậy, Thanh Lân gật gật đầu, lục mang trong mắt chợt lóe lên. Mấy tên hộ vệ kia chợt biến mấtt, hóa thành một luồng lục mang, bay vào mắt Thanh Lân.
Thấy phương pháp thần kỳ như vậy, đám người Tiêu Viêm ai cũng kinh ngạc không thôi, Bích Xà Tam Hoa Đồng quả là cực kỳ thần dị.
“Bích Xa Tam Hoa Đồng sau khi thành thục có thể tự tạo không gian, những thứ bị ta khống chế đều có thể thu vào trong đó. Nhưng nó cũng có giới hạn, theo năng lực tăng lên thì mới có thể mở rộng.” Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người, Thanh Lân cười nói.
“Nhưng có điều, ai bị ta khống chế thực lực đều sẽ suy giảm, vì Bích Xà Tam Hoa Đồng này cắn nuốt năng lượng của họ rồi chuyển lại cho ta.”
Câu này của Thanh Lân làm mọi người hít một hơi lạnh, thật đáng sợ. Nếu đúng như vậy thì Thanh Lân chẳng cần tu luyện, trực tiếp khống chế một cường giả rồi ngồi mát ăn bát vàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL “Các ngươi tưởng nó kinh khủng như vậy nhưng không hẳn đâu, tốc độ cắn nuốt rất chậm. Với lại, thực lực của ta bây giờ chỉ có thể khống chế từ nhị tinh Đấu Tôn trở xuống thôi.” Thấy bộ dáng thất thố của mọi người Thanh Lân lè lưỡi nói. “Mặt khác, ta chỉ có thể khống chế ma thú có huyết mạch xà hệ, còn nhân loại thì không có hiệu quả như vậy. Cùng lắm chỉ đạt được một số công hiệu phụ trợ mà thôi.” Tiêu Viêm đổ mồ hôi lạnh, cái gọi là một chút phụ trợ này hắn đã thử qua, nếu hắn không có linh hồn lực mạnh hơn Thanh Lân thì chỉ sợ tình huống đã không như bây giờ. Thanh Lân chỉ mới đạt tới Đấu Tôn nhưng còn chưa ổn định. Thực lực như vậy mà đấu với Tiêu Viêm thì chỉ cần hai mươi hiệp là nàng đo ván, nhưng có Bích Xà Tam Hoa Đồng thì lại khác, Tiêu Viêm bắt buộc phải cẩn thận ứng phó. “Khó trách thực lực ngươi lại tăng nhanh đến vậy.” Tiêu Viêm cảm thán. Năm đó, Thanh Lân còn chưa đạt tới Đấu Giả, qua mười năm ngắn ngủi đã có thành tựu như vậy. Tốc độ tu luyên này ngay cả Tiêu Viêm cũng phải tự nhận không bằng, hắn tu luyện đã nhanh, mà nàng còn nhanh hơn cả hắn.
Ngoài miệng tuy cảm thán nhưng trong lòng Tiêu Viêm cũng hiểu, người như Thanh Lân đếm khắp đại lục cũng không đến con số mười. Bích Xà Tam Hoa Đồng là thiên sinh kỳ vật, không phải ai cũng có. “Không hổ là loại mắt kỳ dị nhất thiên hạ, mạnh đến nỗi làm người khác phải ghen tỵ.” Thiên Hỏa tôn giả thầm than trong lòng. Thở dài một hơi đầy ý vị, lão cố gắng tu luyện cả đời, kết quả lại bị một người dùng không đến mười năm để đuổi kịp. Nếu ở trong tình cảnh này, chắc ai cũng sẽ cảm thấy chán nản.
Nhìn ai cũng kinh ngạc mất hồn, Tiêu Viêm cười khổ, phất phất tay nói: “Thứ này là vật thiên sinh, có hâm mộ đến mấy cũng vô dụng. Đi thôi, phải nhanh chóng đến chủ điện, nếu không bảo bối sẽ bị người ta lấy hết mất.” Nghe Tiêu Viêm nói, mọi người gật đầu đồng ý, điều chỉnh tâm trạng rồi rời khỏi đan thất này.
Lúc này, ở trên tầng ba đan điện càng ngày càng có nhiều cường giả tiến vào. Có một vài đan thất còn truyền ra tiếng giao thủ, có lẽ là đang tranh giành một món bảo bối nào đó.
Những đan thất khác hiển nhiên đã bị cướp hết bảo bối rồi nên Tiêu Viêm không có hứng thú tìm kiếm thêm nữa. Dù gì cũng đã lấy được vài thứ rồi nên cũng không cần quá tham lam. Bởi vậy, nhóm người Tiêu VIêm không phí thời gian để tầm bảo tiếp, tìm được thông đạo liền nhanh chóng rời đi. Mang theo bảo bối đan thú mà ai cũng phải đỏ mắt tranh đoạt.
Suốt đường đi có không ít ánh mắt nhìn theo, có vài ánh mắt chú ý tới tiểu đan thú trong ngực của Tiểu Y Tiên nhưng vẫn chưa có ai nhìn ra được thân phận thật sự của nó. Thêm nữa thực lực của nhóm người Tiêu Viêm cực kỳ khủng bố, không ai ngu đến nỗi nhào ra gây sự.
Đoàn người thuận buồm xuôi gió rời khỏi đan điện, nhưng khi nhìn thấy thông đạo giao nhao kia, họ nhất thời ngây người. Di tích này quá lớn, muốn nhanh chóng tới chủ điện cũng không phải chuyện dễ. “Ta dẫn đường cho, ta tìm thấy trong di tích một phần địa đồ giản lược, biết vị trí của chủ điện.” Thấy Tiêu Viêm kinh ngạc, Thanh Lân ở bên cạnh cười nói.
Nghe nàng nói Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm. Nha đầu này đúng là phúc tinh a, khác hoàn toàn so với tiểu thị nữ năm đó.
Thấy thế, Thanh Lân duyên dáng cười, xác định phương hướng một chút. Chân điểm nhẹ xuống đất rồi khẽ lướt đi, nhóm người Tiêu Viêm vội vàng theo sau.
Sự phúc tạp của di tích viễn cổ nằm ngoài dự đoán của Tiêu Viêm. Theo sau Thanh Lân, qua nhiều hành lang ngoằn ngèo làm người ta có cảm giác như đang lạc trong mê cung. Cũng may là chỉ khoảng mười phút sau, con đường trước mắt chợt rộng lên, thân hình bay vọt ra một quảng trường lớn. Một tòa đại điện cổ xưa xuất hiện trước mắt mọi người.
Tòa đại điện hiện lên vẻ hoang vu không biết qua bao nhiêu tuế nguyệt, hơi thở thâm trầm xa xưa hòa lẫn vào từng phiến đá xây nên. Ai nhìn vào cũng đều cảm nhận được ý vị thương hải tang điền trong đó.
Đại điện cực lớn, người đứng trong đó nhỏ bé như một con kiến. Tại trung tâm đại điện có mười vầng sáng lơ lửng giữa không trung, phát ra quang mang chói mắt. Mơ hồ thấy được bên trong nó có một thứ như là quyển trục, ẩn sau lớp ánh sáng đó.
Khi nhóm người Tiêu Viêm khi thấy những vầng sáng này thì đều giật nảy mình, chẳng lẽ đó là Thiên Giai đấu kỹ sao?
Đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt Tiêu Viêm dừng phía trung tâm của những vầng sáng, trên đó có một bộ hài cốt nhìn như bạch ngọc đang ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn. “Hài cốt của cường già Đấu Thánh…”
Nhìn bộ hài cốt đó, miệng Tiêu Viêm khô khốc. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy cường giả đạt tới cảnh giới Đấu Thánh, tuy chỉ thấy hài cốt, nhưng cái uy áp của Đấu Thánh như lắng sâu vào từng khớp xương một. Làm cho nhóm người Tiêu Viêm hít thở không thông, cực kỳ áp lực. “Đây chính là chủ điện của di tích này…” Thanh Lân thấp giọng nói
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, quét mắt nhìn quanh đại điện, liền thấy ở phía trung tâm có không ít thân ảnh đang đứng. Khí tức của ai cũng rất mạnh mẽ, trong đó Tiêu Viêm còn thấy cả đám người Phượng Thanh Nhi. “Hắc, đến cũng nhanh đấy.” Thấy mấy thân ảnh quen thuộc đó, khóe miệng Tiêu Viêm nhếch lên một nụ cười lạnh.
Prev Chapter
Next Chapter
BÁO LỖI/ GÓP Ý
Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter