Chương 1220: Lưỡng Bại Câu Thương

Đóa sen lửa nhỏ cỡ bàn tay, lửng lơ trên thủ chưởng của Tiêu Viêm. Gương sen bốn màu vô cùng huyễn lệ, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài hoa mỹ, bởi ẩn sâu trong nó là một lực lượng hủy diệt vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Tiêu Viêm lúc này tái nhợt, dung hợp bốn loại Dị Hỏa không dễ dàng như hắn tưởng. Tuy trước kia hắn từng có kinh nghiệm dung hợp loại Hỏa Liên hủy diệt này, nhưng Hóa Sinh Hỏa vốn không phải Dị Hỏa chân chính, nên quá trình đó đã giảm đi không ít phiền toái. Còn lúc này lại là bốn loại Dị Hỏa thật sự, mức độ phức tạp khi dung hợp lập tức hiện ra.
Nếu thực lực Tiêu Viêm không tăng vọt, linh hồn không tiến vào Linh cảnh, thì dù hắn có mang bốn loại Dị Hỏa trong người cũng không thể nào chân chính dung hợp thành công Hủy Diệt Hỏa Liên.
Vả lại, giờ này đóa sen lửa cũng chưa hoàn toàn định hình, năng lượng hủy diệt quá mức khủng khiếp, dù có là Tiêu Viêm thì cũng phải cẩn thận điều hòa nó thật cân bằng mới dám đem ra mà chế địch!
Mồ hôi lạnh liên tục rịn đẫm trên trán Tiêu Viêm rồi hợp lại thành từng dòng chảy dài trên khuôn mặt, hắn nhìn chằm chằm vào đóa sen lửa đang chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, vô cùng vô tận Linh hồn lực không ngừng quán chú vào Hỏa liên. – Lực lượng hủy diệt thật đáng sợ!
Trên bầu trời xa thẳm, Trích Tinh lão quỷ thấy tình cảnh này mà sắc mặt kịch liệt biến đổi. Lực lượng hủy diệt từ đóa sen lửa toát ra đã khiến cho trong lòng lão nảy lên chút gì đó không yên. – Bằng thực lực Đấu tông Cửu tinh của tiểu tử này, sao có thể thi triển ra công kích đáng sợ đến thế?
Khóe miệng Trích Tinh lão quỷ khẽ co giật, sát ý trong mắt bất chợt tuôn trào dữ dội, người này tuyệt đối không thể lưu!
Ý nghĩ giết người vừa thoáng qua đã tràn ngập trong lòng, vẻ mặt của Trích Tinh lão quỷ trong nháy mắt cũng trở nên dữ tợn, thân hình khẽ lay động liền hóa thành một đạo tàn ảnh rồi nhắm thẳng hướng Tiêu Viêm lướt tới. Lão có thể cảm nhận được đòn công kích của Tiêu Viêm vẫn chưa hoàn thành triệt để, nếu giờ này hủy nó đi chắc chắn sẽ khiến Tiêu Viêm gặp phải phản phệ! Đến lúc đó, không chỉ có thể đánh tan đòn tấn công đáng sợ này mà còn có thể thuận tiện giải quyết luôn Tiêu Viêm, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện.
Trích Tinh lão quỷ vừa động thân, lập tức bị Tử Nghiên phát hiện, nàng vội vàng hét lớn:
– To con, mau ngăn lão quỉ lại!
Hùng Chiến đứng bên nghe vậy chỉ cười khổ gật gật đầu, cước đạp mạnh vào hư không, thân thể giống như một quả đạn pháo thoát nòng, ngay lập tức đuổi theo Trích Tinh lão quỷ, miệng gầm lớn, thiết quyền đã dũng mãnh tống vào sau lưng lão quỷ.
Vù!
Bản thể của Hùng Chiến là Long Hùng thời viễn cổ, lực lượng cực kỳ cường hãn, một quyền y đánh ra làm cho không gian xung quanh cũng phải biến dạng, tạo thành một quầng sáng bao bọc bên ngoài quyền đầu, tiếng xé gió chói tai không ngừng vang lên.
Nhận thấy Hùng Chiến ở sau lưng đang hung hãn vung quyền đánh tới, ánh mắt Trích Tinh lão quỷ chợt hiện nét hung ác, lão liếc nhìn Tiêu Viêm cách đó không xa mà mạnh mẽ nghiến răng, đồng thời thân thể lướt chéo sang một bên đầy quỷ dị. Lão quỉ hiển nhiên không có ý định nghênh chiến.
Việc Trích Tinh lão quỷ không quay người lại đã khiến Hùng Chiến thoáng sửng sốt, có điều y cũng chẳng quan tâm! Lão đã không quay lại, vậy thì ăn đòn của ta đi!
Oanh!
Một quyền mang theo kình lực cực lớn xé toạt không khí, cuối cùng cũng hung hăng tống mạnh vào vai Trích Tinh lão quỷ, âm thanh va chạm cứ thế vang lên.
Nắm tay vừa chạm vào vai Trích Tinh lão quỷ thì nơi đó lập tức xuất hiện một vầng khói đen đậm đặc. Cuộn khói tựa hồ một khối bông thật dày, làm tiêu hao khá nhiều lực đạo của Hùng Chiến, tuy vậy vẫn có không ít kình khí xuyên qua mà oanh kích lên bả vai Trích Tinh lão quỷ. – Hự!
Một đòn khá nặng ngay lập tức khiến cho sắc mặt Trích Tinh lão quỷ tái nhợt đi, tiếng xương gãy lạnh lùng vang lên. Hiển nhiên, một quyền vừa rồi của Hùng Chiến đã “thẳng thắn” đánh gãy vài dẻ xương của lão quỷ!
Gồng mình chịu lấy một chiêu của Hùng Chiến, trong mắt Trích Tinh lão quỷ không ngờ lại hiện lên nét giễu cợt. Lão lập tức mượn lấy lực lượng từ quyền phong của Hùng Chiến mà lao vọt tới, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Viêm, cổ họng gầm gừ một giọng cười trầm thấp mà dữ tợn. – Ngươi quá ngu xuẩn!
Tử Nghiên nhìn thấy cảnh tượng đó, trên gương mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng không có nửa điểm huyết sắc! Nàng nổi giận dậm chân một cái rồi đùng đùng quay sang mắng Hùng Chiến.
Nhìn thấy Trích Tinh lão quỷ liều nhận một quyền hòng đánh chết Tiêu Viêm, Hùng Chiến khổ sở nghiến răng, lòng buồn bực khôn xiết, hận không thể lập tức lao vọt tới ngăn chặn rồi đánh bay Trích Tinh lão quỷ ra ngoài.
Nhưng bây giờ y mới động thân rõ ràng đã chậm, bởi Trích Tinh lão quỷ vừa xuất hiện trên đầu Tiêu Viêm liền biến đổi thủ ấn, hắc khí ùn ùn kéo đến che phủ cả đất trời, trong chớp mắt tụ thành Quỷ trảo đen kịt dài chừng nửa thước.
Màu sắc của quỷ trảo vô cùng đáng sợ, âm khí dày đặc giống như bàn tay Tử thần từ Địa ngục vươn ra, khiến cho ai nấy lạnh cả sống lung.
– Cửu U Hồn thủ!
Quỷ trảo màu đen vừa thành hình, sắc mặt Trích Tinh lão quỷ cũng trở nên dữ tợn. Lão nhìn Tiêu Viêm rồi quát lạnh, Quỷ trảo không chút lưu tình hung dữ đánh vào ngực Tiêu Viêm.
Đòn công kích này của Trích Tinh lão quỷ cơ hồ đã vận dụng tất cả Đấu khí trong cơ thể. Quỷ trảo mặc dù không lớn, nhưng lướt qua nơi nào liền làm cho không gian nơi đó trong nháy mắt sụp đổ, tạo thành những vết rách không gian đen kịt thật lớn. Những vết rách đen tối đó lại càng khiến cho Quỷ trảo nhuốm thêm vẻ âm trầm khủng khiếp.
Véo!
Quỷ trảo cực nhanh, vừa lóe lên đã xuyên thấu hư không mà xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm. Kình phong ràn rạt, đã khiến Tiêu Viêm cảm nhận được một mối nguy hiểm cực độ.
Lúc này, đã không ai có thể cứu Tiêu Viêm được nữa! Mà Tiêu Viêm lại càng rõ ràng tình cảnh của mình, hắn nhìn trừng trừng vào vẻ mặt dữ tợn của Trích Tinh lão quỷ, trong con ngươi đen nhánh đột nhiên hiện lên vẻ điên cuồng: – Muốn ta chết ư, vậy ngươi cũng phải chôn cùng đi!
Sự điên cuồng bắt đầu tràn ngập trong mắt Tiêu Viêm, hắn không cần để ý tới việc năng lượng của Hủy Diệt Hỏa Liên đã hoàn toàn ổn định hay chưa, cánh tay đã tung lên. Đóa sen lửa lập tức hóa thành một lưỡi lửa thật dài, lướt tới Trích Tinh lão quỷ đang gần trong gang tấc.
Oành!
Hỏa Liên vừa rời tay trong khoảnh khắc thì thanh âm kinh thiên động địa cũng vang lên. Trong nháy mắt một lực lượng hủy diệt từ trên bầu trời như cuồng phong bạo vũ quét ra tứ phía. Từng dãy núi xung quanh như lâm vào một cơn địa chấn, run rẩy và nứt nẻ tạo thành những khe vực khổng lồ, lấy sơn cốc làm trung tâm mà lan tỏa khắp bốn phương tám hướng. Hồn Điện ở bên dưới cũng bị chấn động mà lung lay như sắp đổ. Đại đa số cường giả của Hồn Điện lúc này đang kinh hãi ôm đầu mà trốn chui trốn lũi như chuột.
Cơn cuồng phong như hủy diệt đất trời đột nhiên xuất hiện đã khiến cho Đấu Tôn của cả hai bên phải chú ý. Chỉ là trong mắt ai nấy lúc này đều hiện lên nét hoảng sợ, sau đó mặc kệ đối thủ mà vội vàng tuôn chạy trước khi lực lượng hủy diệt kia kéo đến gần…
Oanh!
Sát na lực lượng hủy diệt kia khuếch tán, Quỷ trảo âm trầm rốt cục cũng đập mạnh vào lồng ngực Tiêu Viêm. Một lực đạo mênh mông giống như núi lửa đột nhiên bạo phát!
Phùm!
Dưới công kích trí mạng như vậy, mặt Tiêu Viêm lập tức trắng bệch, hắn há miệng phun ra một búng máu, trong ngực vang lên những tiếng xương gãy giòn, toàn thân bị kia kình lực đáng sợ chấn ngược về sau.
Lúc thân thể bị đánh bay, trên khóe miệng Tiêu Viêm vẫn lộ ra vẻ cười nhạo, bởi hắn đã thấy được khuôn mặt kinh hoàng đến cực độ của Trích Tinh lão quỷ.
… Hủy Diệt Hỏa Liên nổ tung…
Ầm!
Trong khoảnh khắc, hỏa phong khổng lồ chừng trăm trượng bùng ra, nếu từ phía dưới nhìn lên, vụ nổ thật như đã nối liền trời đất, cảnh sắc tựa hồ có thần thánh xuống trần…
Cơn cuồng phong rực lửa tung hoành vô kỵ, lực lượng hủy diệt khuếch tán như sóng gợn, tòa Hồn Điện đen kịt thật lớn trong sơn cốc rốt cục đã sụp đổ. Đám cường giả Hồn Điện không kịp trốn, thân thể ngay lập tức bị sóng lửa nuốt lấy, phù một tiếng hóa thành tro cốt mà bay…
Làn sóng hủy diệt vẫn tiếp lan tràn thêm ngàn mét, trong phạm vi đó thiên địa một màu đỏ thẫm, rừng rậm thoáng chốc hóa tro tàn…
Xa xa trên bầu trời, cường giả Đấu Tôn của song phương nhìn sơn cốc cơ hồ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, mắt ngập tràn hoảng sợ. Bọn họ liên tục hít sâu, lực phá hoại kinh khủng như vậy, dù là Thiên Tôn của Hồn Điện cũng khó có thể làm được!
Binh!
Thân thể Tiêu Viêm bay ngược ra sau, xuyên qua vài tảng đá cực lớn rồi đập mạnh vào vách núi mới dừng lại được. Ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp đã vội vàng bay đến, phất tay chấn vỡ mấy tảng đá đang rơi mà ôm lấy Tiêu Viêm bay lên không trung, kịp thời tránh được làn sóng hủy diệt đang khuếch tán.
Hùng Chiến liền phi đến bên cạnh Tử Nghiên, nhìn Tiêu Viêm toàn thân đẫm máu, ngay cả ngực cũng đã lõm xuống dưới mới vội vàng hỏi:
– Hắn thế nào rồi?
Vẻ mặt Tử Nghiên trầm xuống âm u! Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Viêm bị thương nặng đến thế. Một đòn toàn lực của Đấu tôn Ngũ tinh, chỉ sợ ở đây không ai có thể ngạnh kháng chứ riêng gì Tiêu Viêm.
Xoạt xoạt!
Trên bầu trời liên tiếp vang lên âm thanh xé gió, là đám người Phong Tôn Giả và Tiểu Y Tiên đang vội vàng lao đến, nhìn Tiêu Viêm đầy người máu tươi vẻ mặt ai nấy đều biến đổi cực nhanh.
Ngay lúc đám người Tiểu Y Tiên đang lo lắng cho thương thế Tiêu Viêm thì trong cơn lốc lửa ngập trời đột nhiên truyền đến những chấn động không gian kịch liệt, hai luồng khí tức còn mạnh hơn nhiều so với Trích Tinh lão quỷ chậm rãi xuất hiện…
Nhận thấy khí tức mênh mông cường hãn kia, đám người Phong Tôn Giả nhất thời trầm xuống… hơi thở này?
– Là người của Hồn Điện.
Lốc lửa cuồng bạo dần dần tan biến trong thiên địa, khiến hai luồng khí tức cương mãnh kia trở nên rõ ràng hơn. Một lát sau, lốc lửa đầy trời đột nhiên dừng lại, một luồng lực đạo mênh mông trong hỏa diễm chợt bùng ra rồi mạnh mẽ nghịch chuyển hết thảy cuồng phong rồi chậm rãi chấn cho nó tiêu tán hẳn đi. Nguồn truyện: Truyện FULL Nhìn cơn lốc lửa tan biến, Mộ Cốt lão nhân thở dài nhẹ nhõm, nếu cứ tiếp tục để lốc lửa cuồng bạo này tùy ý tàn sát bừa bãi, chỉ sợ toàn bộ người Hồn Điện sẽ phải táng thân tại đây thôi.
Hai bóng người già nua nương theo cơn lốc lửa hung bạo đang dần dần tiêu tán mà chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người. Khí thế mênh mông cũng đột nhiên tăng vọt, áp lực cực lớn từ trên trời nén xuống làm cho những người có mặt tại đây chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng. – Đã nhiều năm rồi… dám đánh giết người Hồn Điện ta… Tiêu Viêm, ngươi là người đầu tiên…
Khi hai người này xuất hiện, một âm thanh già nua nhưng lạnh lẽo như băng cũng đồng thời vang vọng khắp đất trời…

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next