Chương 1147: Huyền Không Tử

Hôm sau, Tiêu Viêm từ trong phòng đi ra, vừa lúc gặp Diệp Trọng đang đứng trong sân. Thấy Tiêu Viêm, Diệp Trọng thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ. Đêm trước đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng hắn lại không hề hay biết, thật là bảo hộ không chu toàn.
“Tiêu Viêm tiên sinh, địa điểm của Huyền Minh tông, ta đã cho người tra rõ ràng.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Diệp Trọng lộ rõ sự mệt mỏi, có thể thấy được bởi vì chuyện đêm qua mà hắn đã bận rộn một đêm, liền lập tức cười cười, nói:
“Chuyện đêm qua không có liên quan đến ngài, hắc bào nhân kia quả thật rất mạnh, ngay cả Tiểu Y Tiên và Diệu lão tiên sinh cũng không phát hiện được.”
Diệp Trọng cười khổ, nói:
“Tại Thánh Đan thành này, Huyền Minh Tông có một trang viên ở phía nam. Ở công hội giao dịch của luyện dược sư ngày trước, vị bạch y thanh niên mà chúng ta xung đột kia là con của Huyền Minh Tông tông chủ, tên là Thần Nhàn. Hắn cũng là một luyện dược sư, nghe nói tới đây cũng là vì muốn tham gia đan hội. Còn hôi y lão nhân ở bên cạnh hắn là một vị cường giả thanh danh hiển hách của Huyền Minh Tông, Huyền tôn giả. Thực lực của hắn rất mạnh, bên cạnh đó, còn có 2 trưởng lão thực lực cũng là Đấu Tông đỉnh cấp.
Tiêu Viêm ánh mắt lóe lên một chút, khẽ gật đầu. Thật ra, hắn nguyên bản không muốn cùng Huyền Minh Tông dây thù kết oán, nhưng đối phương đã động thủ trước, như vậy cũng không thể trách hắn tàn nhẫn.
“Tiêu Viêm tiên sinh, người tính toán động thủ với bọn họ? _” Nhìn Tiêu Viêm bộ dáng như vậy, Diệp Trọng chần chừ một chút, hỏi.
” _ Chuyện như đêm hôm trước, một lần là đủ rồi. _”
Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
Diệp Trọng trầm ngâm trong giây lát, nói:
” _ Ta thấy lúc này chưa nên cùng bọn hắn xung đột. Dù sao nơi này cũng là Thánh Đan thành, mà thân phận luyện dược sư của Thần Nhàn cũng được Đan Tháp chứng nhận, nếu xảy ra chuyện gì, vậy sẽ khiến Đan Tháp chú ý. Hơn nữa, bên cạnh hắn lúc này người đông thế mạnh, nếu muốn hạ thủ, trừ khi thần không biết, quỷ không hay, bằng không sẽ khiến cho Huyền Minh Tông triệt để tức giận, đến lúc đó sẽ có không ít phiền phức. Dù sao thế lực đằng sau Huyền Minh Tông, chính là “con quái vật” Thiên Minh Tông. __”
” _ _ _ _ Ý của Diệp trưởng lão là xem như chưa hề xảy ra chuyện đêm qua? _” Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, nói.
” _ Đương nhiên không phải như vậy. _”
Diệp Trọng vội lắc đầu, nói:
” _ Ngươi nên biết, giết một Tôn giả là rất khó khăn, một khi Huyền tôn giả đào thoát được, phiền toái sẽ rất lớn. Mà người của Huyền Minh tông lúc này đều lấy Thần Nhàn làm đầu, vì vậy chuyện hành tung của chúng ta bị lộ, có thể là do chủ ý của Thần Nhàn. __”
” _ _ _ _ Đan hội sắp cử hành, tất cả người được lựa chọn sẽ được đưa đến một nơi thần bí, lúc đó động thủ là tốt nhất. Bên trong Đan hội, nếu Thần Nhàn có xảy ra vấn đề gì sẽ đều là chuyện ngoài ý muốn, mặc dù là Huyền Minh Tông cũng khó mà truy xét. _”
Nghe vậy, lông mày Tiêu Viêm thoáng giãn ra, lời nói của Diệp Trọng không phải là không có lý. Huyền Minh Tông không thể đơn giản như Băng Hà Cốc, huống chi phía sau còn một con quái vật khổng lổ Thiên Minh Tông, một khi có chuyện xảy ra, chỉ sợ sẽ có phiền phức lớn. Hiện giờ hắn đã trêu chọc vào Hồn Điện, nếu còn tiếp tục gây chú ý với các môn phái khác, vậy sẽ là hoạ vô đơn chí.
” _ Trưởng lão Đan Tháp hiện đang chờ, hẳn là lo lắng ngươi sẽ ra tay với Huyền Minh Tông nên mới tới đây. Dù sao đây cũng là Thánh Đan thành, bọn họ cũng phải chú ý mặt mũi. __”
” _ _ _ _ Thịnh trưởng lão cũng tới? _”
Tiêu Viêm ngẩn người, hỏi.
” _ Ân, nhưng hắn nói không nên kinh động ngươi. _”
Tiêu Viêm nhíu mày, nếu Thịnh trưởng lão đã tới, như vậy ý của Đan Tháp chính là không muốn bản thân mình đi sống mái với Huyền Minh Tông. Bất quá, hắn cũng cảm thấy tốt. Thân là chủ trì đan hội, Đan Tháp có nghĩa vụ duy trì sự ổn định. Đêm qua, vị tiền bối Đan Tháp xuất hiện kia chắc cũng vì lý do này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
” _ Đi gặp Thịnh trưởng lão thôi, việc này tạm thời để đó, theo lời ngài nói đi, tới địa phương thần bí kia ta sẽ truy tìm Thần Nhàn, không thể bỏ qua chuyện này được. _”
Tiêu Viêm trầm ngâm một lát, sau đó cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngay sau đó, hắn đi về phía biệt viện, gặp Thịnh trưởng lão. Nhìn thấy Tiêu Viêm cũng không có động thủ, Diệp Trọng cũng thở nhẹ một cái, vội vàng đi theo. Lúc hai người Tiêu Viêm đi đến nơi, đã thấy Thiên Hỏa tôn giả, Tiểu Y Tiên và Hân Lam đã có mặt.
” _ Ha hả, cuối cùng cũng đến. _”
Nhìn thấy Tiêu Viêm bước vào, Thịnh trưởng lão liền cười lớn, sau đó đứng dậy nói:
” _ Ý của lão phu, chắc Diệp Trọng đã nói rõ với ngươi. Vậy ta cũng không cần nhiều lời, trước mắt các ngươi cùng ta đến Đan Tháp, về phần Huyền Minh Tông sẽ có những trưởng lão khác giúp đỡ. Nếu trong lòng ngươi không phục, sau này có cơ hội, Đan Tháp cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng trong khoảng thời gian này, mong rằng ngươi xem trọng mặt mũi của Đan Tháp mà nhẫn nại một chút. __”
” _ _ _ _ Thịnh trưởng lão nói đùa. Nếu ngài đã nói vậy, tiểu tử sao dám không nghe theo. _”
Tiêu Viêm cười cười. Hiện giờ trong Thánh Đan thành này người nhiều như nêm, tự nhiên sẽ có những hỗn loạn, nếu trong thời điểm này có những rắc rối bùng nổ thì sẽ rất phiền phức, bởi vậy hắn cũng rất hiểu những khó khăn của Đan Tháp.
” _ Yên tâm, sẽ không để cho ngươi phải chịu ủy khuất như vậy. Ngươi không phải có hứng thú với Hồn Thủ Ấn của Tào Dĩnh hay sao, các trưởng lão đã thương lượng qua, đợi khi ngươi vào Đan Tháp, sẽ để ngươi tìm hiểu một ít Hồn kỹ”.Thịnh trưởng lão cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt sửng sốt, trong sát na nhảy lên một chút vui sướng, ôm quyền đa tạ. Tuy Hồn Thủ Ấn kia cũng không phải loại cực kỳ cao cấp, nhưng với người mới tìm hiểu về Hồn kỹ như hắn, lại là loại thích hợp nhất. Hơn nữa, một phần đó là do hắn học trộm của Tào Dĩnh, cũng không phải là toàn bộ. Có thể tim hiểu toàn bộ, đó đã là ưu đãi không nhỏ với hắn.
“Nếu ngươi đã đồng ý, vậy đi Đan Tháp đi, các vị trưởng lão khác cũng muốn gặp ngươi.”
Thịnh trưởng lão cười, bước đi. Đám người Tiêu Viêm liếc nhau một chút, liền cũng cất bước theo sau.
Đan Tháp ở khu vực trung tâm của Thánh Đan thành, khu vực này mới là thánh địa của luyện dược sư. Mà bởi vì trong khoảng thời gian này, dòng người đang lũ lượt đổ về Thánh Đan thành, vì vậy sự phòng ngự bên trong trở nên rất nghiêm ngặt, tuỳ thời chuẩn bị ứng phó với hết thảy biến cố có thể xảy ra.
Đoàn ngươi Tiêu Viêm theo Thịnh trưởng lão đi vòng vèo hơn nửa canh giờ mới có thể đi vào trong. Mà khi bọn họ đặt chân vào khu vực phía trong, thì tiếng huyên náo đã giảm đi rất nhiều.
Khu vực phía trong Thánh Đan thành, bình thường đều là những thế lực có quan hệ với Đan Tháp, hoặc là một ít cao giai luyện dược sư mới được phép tiến vào. Bởi vậy, sự phòng thủ khu vực này nếu so với ở bên ngoài thì càng thêm nghiêm mật.
Đặt chân vào đây, đám người Tiêu Viêm ngẩng đầu, nhìn về khu vực giải đất trung tâm, nơi đây có một toà tháp cao trăm trượng, như một ngọn núi nhỏ, khơi dậy cảm giác hùng tráng của mọi người. Tháp cao chót vót, liếc nhìn lại dường như là không thấy đỉnh, mây mù lượn lờ xung quang, có vẻ dị thường thần bí.
“Đây chính là Đan Tháp sao?”
Nhìn cự Tháp màu đen lừng lững như cột chống trời, dù là Tiêu Viêm cũng không khỏi kinh ngạc. Cùng với Đan Tháp này, Lôi Tháp ở Phong Lôi Các quả thật giống như một tiểu hài tử đứng dưới chân cự hán.
Thịnh trưởng lão gật đầu cười, mang theo đoàn người Tiêu Viêm dọc theo dòng người đang hội tụ trên con đường cái, hướng Đan Tháp bước vào.
Có người dẫn dắt, đoàn người Tiêu Viêm rất dễ dàng liền vượt qua các bước kiểm tra nghiêm ngặt, tiến vào trong Đan Tháp.
Đi vào Đan Tháp, Thịnh trưởng lão sắp xếp chỗ cho bọn người Tiểu Y Tiên, sau đó mang Tiêu Viêm đến tầng cao của tháp.
Đến bên cánh cửa của một phòng lớn, Thịnh trưởng lão mới dừng lại.
“Hội trưởng Huyền Không ở bên trong, hắn ngày xưa là bạn tốt của Dược Trần, thấy hắn ngươi cũng nên kính ngưỡng một chút.”
Nghe được Thịnh trưởng lão nhắc nhở, Tiêu Viêm liền vội vàng gật đầu.
Thấy thế, Thịnh trưởng lão cười hài lòng, sửa sang lại quần áo, cung kính đẩy cửa ra, sau đó nháy mắt một cái. Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chậm rãi đi vào.
Bên trong đại điện, bị phần đông giá sách che kín, nhìn qua có cảm giác hỗn độn, cũng che kín rất nhiều ngọn lửa có màu sắc bất đồng. Đủ loại ngọn lửa đan xem vào nhau, mang lại cảm giác như lạc vào mộng ảo.
Tiêu Viêm nhẹ nhàng dừng trên một phiến đá, ánh mắt không ngừng dò xét. Một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại ở trước một cái giá sách, nơi đó có một bạch y lão giả đang cẩn thận dọn dẹp cát bụi trên đó.
Vị bạch y lão giả này cả người không thấy một chút khí tức cường giả, liền giống như một lão giả bình thường. Nhưng khi Tiêu Viêm dùng linh hồn để cảm giác, thì lại kinh hãi phát hiện trước mắt là một mảng hư vô, bạch y lão giả phảng phất như không tồn tại.
“Ha hả, ngươi chính là Tiêu Viêm? Ánh mắt lão gia hoả kia không tối, quả thật khiến cho người ta thật sự rất hâm mộ a.”
Khi Tiêu Viêm cung kính đứng nhìn cách đó không xa, thì bạch y lão giả cũng ngừng tay, thanh âm tang thương từ bên trong đại điện lặng yên vang vọng lên.

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next