Vì những lời của Tào Dĩnh, bên trong đại điện đột nhiên trở nên an tĩnh hơn nhiều. Từng ánh mắt đều đảo tới đảo lui nhưng chung vẫn tập trung vào nàng và Tiêu Viêm. Xem tình huống hiện tại, tựa hồ vị Tào gia yêu nữ này quá kinh ngạc bởi những bất ngờ liên tiếp do Tiêu Viêm mang lại, nên khiến nàng không khỏi ngứa ngáy chân tay.
Thấy tình hình này, những người từng có hảo ý với Diệp gia đều không khỏi lấy làm hả hê khi thấy người gặp họa. Bọn họ cũng hiểu được sự tình đến bước này, Diệp gia dưới sự trợ giúp của Tiêu Viêm, xem như bảo vệ thành công danh ngạch Ngũ đại gia tộc. Hiện giờ mặc dù Tào Dĩnh ra tay, dù Tiêu Viêm không chiếm được thứ nhất, tất nhiên cũng hạng nhì. Bởi vậy mặc kệ như thế nào, đại cục đã định…
Đương nhiên, đại cục đích thực đã định rồi! Có thể thấy được Tiêu Viêm làm Tào Dĩnh kinh ngạc đến mức độ này, họ cũng coi đó như một sự trả thù đặc biệt. Bởi vậy sau lúc Tào Dĩnh mở miệng, bên trong đại điện lập tức liền vang lên rất nhiều âm thanh phụ họa.
Thịnh trưởng lão khẽ cau mày, sắc mặt cũng tỏ ra bất đắc dĩ. Lão biết, Tào Dĩnh thoạt nhìn bề ngoài luôn ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng lãnh ngạo. Sở dĩ nàng ta muốn xuất tràng, có lẽ quả thật đã hơi ngứa tay nhưng ý đồ chân chính lại là triệt tiêu nhuệ khí của Tiêu Viêm.
Trầm ngâm một lát, Thịnh trưởng lão chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm. Đối với việc này, lão cũng không muốn cực lực phản đối. Thiên phú của Tiêu Viêm xác thật rất mạnh, nhưng nếu có thể áp chế nhuệ khí của hắn, ít nhiều gì cũng không phải là chuyện xấu. Ánh mắt toàn trường hội tụ trên người Tiêu Viêm, chính là đang đợi hắn quyết định.
Tiêu Viêm chú mục nhìn Tào Dĩnh vẫn đang mỉm cười. Một lát sau, hắn cũng mỉm cười, nói:
– Nếu Tào Dĩnh tiểu thư đã nói như vậy, nếu Tiêu Viêm không phụng bồi vui đùa một phen thì quả thật không có phong độ rồi!
Nghe Tiêu Viêm nói vậy, trên gương mặt linh xảo xinh đẹp của Tào Dĩnh xuất hiện tiếu ý động lòng người. Nàng che miệng cười nói:
– Tiêu Viêm tiên sinh đã nói vậy…
Tiếng nói vừa dứt, ngọc thủ Tào Dĩnh vỗ nhẹ mặt bàn, thân hình tựa như hồ điệp xuyên hoa phiêu phiêu bay ra, sau đó nhẹ nhàng dừng ở trong sân, mắt đẹp chuyển hướng Tào Hưu, nhẹ giọng nói: – Tào Hưu đại ca, để cho ta tới chơi đùa một chút đi!
Tào Hưu không biết làm sao đành phải gật đầu cười khổ. Địa vị Tào Dĩnh tại Tào gia cực cao, cho dù ngay cả tộc trưởng cũng phải cực kỳ coi trọng lời nói của nàng. Hơn nữa ông ta cũng đã trịnh trọng xác định, chuyến đi này mọi lập trường của Tào gia đều do Tào Dĩnh làm chủ, bất kỳ lời nào của nàng cũng là mệnh lệnh phải tuyệt đối chấp hành. Bởi vậy, tuy biết hành động này của Tào Dĩnh là bốc đồng, nhưng hắn chỉ có thể chậm rãi cười khổ rời khỏi sân, trở về khu vực Tào gia.
Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Thịnh trưởng lão cũng không nói gì thêm, chỉ vào quang tráo màu đỏ bên trên mặt đất, nói:
– Nếu đã không có vấn đề gì, như vậy liền bắt đầu đi!
Nghe vậy, năm người Tiêu Viêm đều gật đầu, sau đó theo thứ tự đi vào bên trong rồi tự động phối hợp với nhau tách ra một khoảng cách nhất định giữa mỗi người. Ai cũng biết, thời điểm này bất cứ người nào cũng sẽ là đối thủ của mình, bảo trì khoảng cách an toàn nhất định là tốt nhất…
Năm người chiếm cứ lấy năm phương vị rồi đều khoanh chân ngồi xuống. So đấu linh hồn lực không giống như Đấu khí, đạt tới trình độ như bọn họ thì tùy thời có thể dùng linh hồn lực công kích đối phương, bởi vậy cũng không cần phải di động thân thể.
Nhìn thấy năm người đều chuẩn bị sẵn sàng, Thịnh trưởng lão cũng chậm rãi lui ra phía sau, bàn tay vung mạnh lên, trầm giọng quát:
– Khảo hạch bắt đầu!
Tiếng quát Thịnh trưởng lão vừa hạ xuống, chỉ trong nháy, mắt năm luồng linh hồn lực bàng bạc liền bùng phát ra, sau đó bao phủ bên ngoài cơ thể họ, ánh mắt ai ai cũng cảnh giới nhìn bốn phía…
Lực lượng linh hồn vô hình bàng bạc bao phủ quảng trường, uy áp của nó làm cho một số người trong đại điện có cảm giác như bị núi đè không thở nổi. Loại cảm giác này tồn tại sâu trong linh hồn, cùng trình độ Đấu khí hoàn toàn không quan hệ. Lúc này, năm người giao phong trong sân cũng là lĩnh vực hoàn toàn khác biệt…
Thế giằng co trong sân kéo dài sau một lúc lâu rốt cục thì bị một tiếng ho khan không biết từ đâu vang lên rồi đột nhiên đánh vỡ. Năm cỗ linh hồn lực bàng bạc giống như vô hình cự mãng nhanh chóng bùng phát ra từ mi tâm mỗi người, sau đó ở bên trong gian phòng va chạm với nhau rồi nổ tung, cực kỳ hỗn loạn. – Bùng, bùng…!
Dao động linh hồn vô hình do va chạm khuếch tán ra, đột ngột thành hình một cơn bão khủng khiếp gào thét giữa không trung đại điện. Cuồng phong thổi mạnh làm cho bên trong đại điện vang lên từng đợt âm thanh ầm ầm liên tiếp.
Linh hồn va chạm hung hãn như vậy làm cho thân hình năm người bên trong quang tráo màu đỏ lắc lư như thuyền gặp bão. Tiêu Viêm cùng Tào Dĩnh vẫn còn tốt, hai vai chỉ run nhẹ liền hồi phục bình thường, mà trái lại ba người Đan Hiên, Bạch Ưng, Khâu Cơ ngồi xếp bằng cũng bị đẩy về phía sau một khoảng cách khác nhau.
Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao tập trung vào Tào Dĩnh ngồi đối diện cách mười trượng. Hắn biết nàng mới là đối thủ lớn nhất của mình. Lần giao thủ linh hồn vừa rồi hắn nhận rõ đối phương toàn lực hướng về mình, chẳng qua may là hắn đã sớm chuẩn bị nên mới không quá mức chật vật trong lần giao thủ đầu tiên này. Nhưng ba người Đan Hiên thì khác, đã hoàn toàn chịu cảnh cá nằm trong chậu nên chỉ có thể chịu thiệt, bởi vì linh hồn lực của Tiêu Viêm và Tào Dĩnh hơn xa bọn họ.
Ba người Đan Hiên cũng phát hiện ra tình huống này. Tuy không cam lòng nhưng thực tế đã như vậy thì họ cũng hết đường phản kháng. Sự chênh lệch trình độ đến mức này, mặc cho bọn họ chống cự giãy dụa như thế nào chăng nữa cũng không tạo nên tác dụng gì.
Trận giao phong linh hồn này, hoàn toàn chỉ là sân chơi riêng của Tiêu Viêm cùng Tào Dĩnh! Bọn họ mới thật sự là nhân vật chính!
Bạch Ưng ở một góc khuất âm trầm nhìn Tiêu Viêm, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Ở Bạch gia, hắn chính là nhân vật vạn người chú ý, thế mà hôm nay hắn lại phải làm nền cho Tiêu Viêm diễn vai chính, làm sao hắn có thể cam tâm?! “Quả nhiên không đơn giản!”
Tào Dĩnh đưa ngọc thủ vén làn tóc đen rủ xuống trán, gương mặt xinh đẹp tinh tế tươi cười càng tăng thêm phần quyến rũ. Sau đó, tay ngọc lặng lẽ kết xuất rồi đột nhiên ngưng tụ thành một thủ ấn.
Khi thủ ấn ngưng tụ thành công, linh hồn lực bàng bạc quanh thân nàng lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trong chớp mắt liền hóa thành một con linh hồn phượng hoàng. Nó vỗ hai cánh làm không gian xung quanh vặn vẹo mãnh liệt, thậm chí mơ hồ thấy được từng đạo không gian liệt phùng rất nhỏ đen nhánh lan tràn ra.
Linh hồn phượng hoàng tuy vô hình nhưng lại tràn ngập uy áp, làm cho mọi người trong đại điện đều tạm dừng hoạt động, ngưng thần chú mục về không gian trước mặt Tào Dĩnh. – Đi!
Ngọc chỉ của Tào Dĩnh điểm nhẹ vào hư không. Một tiếng phượng hót thanh thúy đột nhiên vang vọng khắp đại điện, mà linh hồn phượng hoàng cũng rung hai cánh, mang theo một trận cuồng phong dữ dội lướt về hướng Tiêu Viêm.
Lấy tốc độ linh hồn phượng hoàng, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi liền hiện ra trên đỉnh đầu Tiêu Viêm, đang lúc sắp đánh trúng người hắn thì đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm chợt mở bừng ra, một tiếng quát lạnh cũng theo đó mà xuất: – PHÁ…!
Âm thanh chưa dứt, một nắm tay linh hồn vô hình thật lớn đột nhiên hình thành từ hư vô, sau đó hung hăng nện lên đầu linh hồn phượng hoàng. Nguồn truyện: Truyện FULL Bang, bang…
Quyền – phượng tương giao trực tiếp tạo thành một cơn lốc linh hồn cuồng mãnh. Dù mặt sàn quảng trường vô cùng cứng rắn cũng bị xé thành từng cái rãnh thật lớn.
Cơn lốc linh hồn đến nhanh, đi cũng nhanh. Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên mặt đất cũng bị lực lượng kinh khủng kia đẩy mạnh về ba bước. Trái lại, do Tào Dĩnh đã nương theo công kích nên gần như chỉ lui về hai bước mà thôi. Nhưng dù vậy, cũng làm cho không ít người quan sát tràng đấu chấn động mạnh. Bọn họ chưa từng đoán được Tiêu Viêm cư nhiên lại thật sự có tư cách chống chọi với Tào Dĩnh – yêu nữ bực này, mà không rơi vào thế hạ phong.
Gió lốc không chỉ làm cho Tiêu Viêm và Tào Dĩnh lui về phía sau, mà cả ba người Đan Hiên tuy chưa hề ra tay cũng lại lần nữa bị đẩy lui vài thước. Lập tức đều cười khổ, Đan Hiên và Khâu Cơ đứng dậy chắp tay với Thịnh trưởng lão, sau đó liền tự động rời khỏi phạm vi quang tráo. Cục diện đã như thế, bọn họ ở chỗ này cũng chỉ tự làm xấu mặt bản thân mà thôi.
Hai người bỏ cuộc nhưng Bạch Ưng lại nghiến chặt răng. Hắn nhìn Tào Dĩnh, chẳng qua lúc này đang chú ý vào Tiêu Viêm, trong mắt thoáng hiện vẻ âm tàn. Thủ ấn mạnh mẽ biến đổi, linh hồn lực không hề giữ lại từ trong cơ thể bùng phát ra, sau đó hóa thành một vô hình cự mãng mang theo khí thế sắc bén hung ác, dữ dội phóng về phía Tiêu Viêm. – Không biết tự lượng sức!
Cảm giác được Bạch Ưng đột nhiên ra tay, Tiêu Viêm cau mày, chợt chuyển ánh mắt lạnh như băng đến Bạch Ưng. Tay áo vung lên, một luồng linh hồn lực bàng bạc bắn ra rồi đâm thật mạnh vào vô hình cự mãng. – Đùng…
Khi hai luồng linh hồn lực va chạm, cự mãng nhìn rất hung mãnh kia nháy mắt đã tiêu tán, mà sắc mặt Bạch Ưng cũng lập tức tái nhợt. Hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thân hình giống như diều bị đứt dây bay ngược ra, cuối cùng nện thật mạnh lên mặt đất.
Nhìn Tiêu Viêm tùy ý ra tay đã đánh bại Bạch Ưng thê thảm như thế, bên trong đại điện cũng vang lên từng tiếng hô đầy kinh hãi. Mấy người Bạch gia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức sụ xuống một cách chán chường, không còn nhơn nhơn đắc ý như lúc nãy. Hắn là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong gia tộc, đến nơi này chỉ có thể nằm dưới tầng chót nhất.
Tùy tay đánh bại Bạch Ưng, Tiêu Viêm ngay cả mắt cũng chưa hề chớp một lần, chỉ hết sức chú mục vào gương mặt xinh đẹp tươi cười của Tào Dĩnh. Nét mặt của nàng làm cho hắn có cảm giác nguy hiểm như bị độc xà nhìn phải. – Ngươi rất mạnh! Mấy lần khảo hạch trước, quả nhiên ngươi không xuất toàn lực!
Tào Dĩnh chậm rãi duỗi cánh tay ngọc thon dài, dáng người mềm mại uyển chuyển như rắn nước làm cho hầu hết nam nhân nơi này đều dấy lên ham muốn vọng động.
Đối với sự trêu đùa của Tào Dĩnh, Tiêu Viêm mặt không đổi sắc. Hắn biết, nữ nhân trước mặt mặc dù xinh đẹp nhưng lại là một xà mỹ nữ chuyên ăn thịt người. Giao thủ với nàng, chỉ cần thoáng thất thần thì lập tức phải nhận lấy quả đắng. – Hiện tại chỉ còn ta và ngươi, vậy không cần lại tiếp tục kéo dài! Chỉ cần kế tiếp ngươi có thể đón được ba linh hồn chưởng ấn, ta đây liền rời khỏi! Dĩ nhiên, mặc dù giờ phút này ngươi bỏ cuộc… cũng có thể chắc chắn vị trí thứ hai rồi, mà Diệp gia cũng đã được cứu! Cho nên, ngươi muốn chiến tiếp hay bỏ cuộc?
Tào Dĩnh thản nhiên cười khẽ, ngọc thủ trước mặt nhẹ nhàng ngừng cử động. Nó thật hoàn mỹ không tỳ vết giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến độ làm cho lòng người run rẩy.
Prev Chapter
Next Chapter
BÁO LỖI/ GÓP Ý
Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter