Đi tới cửa thành, Trầm Tường thấy một đao một kiếm dựng đứng ở hai bên cửa thành, nhất thời phát sinh một tiếng kinh thán, một đao một kiếm kia đều vô cùng to lớn, so với tường thành còn cao hơn, nhìn qua là dùng sắt chế tạo.
Sau khi vào thành, Trầm Tường thấy cảnh tượng phồn hoa trong thành, nơi này cửa hàng nhiều nhất chính là bán binh khí cùng giáp, hơn nữa hắn còn có thể nghe được rất nhiều âm thanh đánh thép, bởi vì luyện khí cần hỏa diễm, vì lẽ đó mỗi cửa hàng đều sẽ có phòng luyện khí, này dẫn đến cả toà thành thị đều bao phủ ở bên trong không khí nóng bức.
Dân phong nơi này phi thường dũng mãnh, mỗi người đều là nhân cao mã đại, hơn nữa vô cùng nhiệt tình, đương nhiên, người từ những châu khác đến cũng không ít, đại đa số đều là người tới nơi này mua vũ khí thích hợp, hoặc là thương nhân mua hàng đầu cơ đến những nơi khác.
Phía đông thành thị chính là Thần Binh cung, được tường cao màu đỏ vây quanh, bên trong giống như Thái Vũ môn, có rất nhiều tiểu viện to to nhỏ nhỏ, cái này nguyên bản là Thần Binh môn, cơ cấu chủ yếu của Thần Binh Thiên quốc, ở bên trong không chỉ là đệ tử, còn có một chút quan chức, phụ trách xử lý các loại sự vụ của Thần Binh Thiên quốc.
Trầm Tường đi tới đại môn Thần Binh cung, sau khi bị cản lại, hắn lấy ra tấm lệnh bài mà Liễu Mộng Nhi giao cho hắn kia.
– Ta muốn gặp nữ đế.
Trầm Tường lạnh nhạt nói, hắn đã dịch dung qua, đầu đội mũ rơm, trên mặt đầy râu ria rậm rạp, khiến người ta rất khó nhận ra hắn.
Những thủ vệ thấy tấm lệnh bài kia, không dám chậm trễ chút nào, sắp xếp người mang Trầm Tường đi vào, bởi vì dựa vào bọn hắn biết, người có thể có lệnh bài kia không nhiều, nếu như cần, còn có thể dùng lệnh bài kia điều động quân đội của Thần Binh Thiên quốc, có thể có lệnh bài kia, đều là người có quan hệ cực tốt với Liễu Mộng Nhi, đạt được Liễu Mộng Nhi tín nhiệm.
Thanh âm của Liễu Mộng Nhi tràn đầy kiều oán, đây đều là Trầm Tường dạy Lãnh U Lan nói.
Trầm Tường thật không tiện nở nụ cười:
– Khái khái, Mộng Nhi tỷ, chỗ này của ta có hai mươi hạt Trúc Cơ đan, Thần Binh Thiên quốc của tỷ cần không? Muốn ta liền bán cho tỷ.
Liễu Mộng Nhi cả kinh, vội vàng nói:
– Cần, ngươi khai giá đi!
Trầm Tường cười xấu xa nói:
– Hôn ta một cái ta sẽ đưa cho tỷ.
Liễu Mộng Nhi kiều thối nói:
– Chớ có nói đùa, khẩn trương nói giá đi.
Nụ cười trên mặt Trầm Tường đột nhiên biến mất, chăm chú nói:
– Ta không cần tiền, ta chỉ nhờ Mộng Nhi tỷ giúp ta một chuyện .
Đôi mi thanh tú của Liễu Mộng Nhi chau lại, hỏi:
– Chuyện gì, ngươi nói là được rồi.
Trầm Tường nói:
– Mộng Nhi tỷ, tỷ có lò nung lớn không?
Liễu Mộng Nhi gật đầu:
– Có, ta thường thường sẽ dùng lò nung lớn để nung nấu lượng lớn tài liệu luyện khí, ngươi muốn ta hỗ trợ ngươi nung nấu đồ vật? Này đối với ta mà nói chỉ là việc nhỏ!
Trầm Tường lắc đầu một cái, cười khổ nói:
– Không phải nung nấu đồ vật, mà là luyện thân.
– Cái gì?
Liễu Mộng Nhi hoài nghi mình nghe lầm, luyện hắn? Đây không phải là hành vi tự sát sao?