Lúc này tất cả mọi người đều bị kích thích, đều âm thầm khích lệ mình, phải ở tràng thịnh hội kia tỏa sáng rực rỡ.
Trên bình nguyên đã trống rỗng, mà trong Hỏa Long quyển phong kia lại truyền đến từng đợt gầm rú thê lương, Trầm Tường vẫn điên cuồng thả ra Thanh Long chân khí cùng Chu Tước chân khí…
Một lát sau…
– Toàn bộ xong đời đi! Ha ha… Chúng ta thắng lợi rồi!
Trầm Tường cười lớn, Hỏa Long quyển kia cũng biến mất không còn tăm hơi, nhưng có rất nhiều bột phấn màu trắng bay xuống, những Nhân Ma, Ma thú cùng đệ tử Ma môn đều bị đốt thành tro bụi.
Nhìn nam nhân có hỏa dực to lớn nhào động trên trời cao kia phát sinh cuồng tiếu, mọi người kích động không thôi, dồn dập xông qua, phát sinh từng đợt hoan hô cùng kêu to!
Trầm Tường đáp xuống đất, thấy tất cả mọi người không có trở ngại gì, liền thở phào nhẹ nhõm, mà Tiết Tiên Tiên thì nhào vào ngực của hắn, chăm chú ôm hắn, trước đó nàng thấy Trầm Tường mạo hiểm dẫn dắt Tam Đầu Cự Lang kia đi, liền lo lắng không ngớt, nàng không thể mất đi Trầm Tường.
– Tiên Tiên, thời điểm nàng đại khai sát giới, là doạ ta sợ đó!
Trầm Tường cười cợt nói, sờ sờ gò má của Tiết Tiên Tiên, hắn đương nhiên biết Tiết Tiên Tiên rất quan tâm hắn.
Tiết Tiên Tiên lau nước mắt rơi xuống, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Nguy hiểm đã qua, lúc này mọi người đều cảm thấy một trận ung dung, đã có người không khỏi nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời, mũi hô hấp không khí mới mẻ bay tới.
Thấy Hoa Hương Nguyệt cử động như vậy, trong lòng Liễu Mộng Nhi, Tiết Tiên Tiên, Lãnh U Lan nhất thời kiều thối một tiếng.
– Như vậy đi, ta cho ngươi một ngàn hạt Chân Nguyên đan!
Hoa Hương Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, liền đưa cho Trầm Tường một cái túi đựng đồ.
Trầm Tường nhận lấy túi chứa đồ kia, vẻ mặt thành thật nói:
– Tiền bối, xin ngươi chú ý một chút, ta là người có thê tử, hơn nữa ở ngay bên cạnh, không nên tùy tùy tiện tiện đối với ta làm ra cử động ám muội này, để tránh khỏi khiến người ta hiểu lầm.
Mọi người nghe thấy Trầm Tường nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, mà Liễu Mộng Nhi cùng Hoa Hương Nguyệt thì trong đáy lòng thầm mắng Trầm Tường, lại không biết xấu hổ như vậy, các nàng đều là bị Trầm Tường đùa giỡn qua, đặc biệt là Liễu Mộng Nhi, đã bị Trầm Tường chiếm hết tiện nghi.
Tiết Tiên Tiên chỉ cười khẽ một tiếng.
Hoa Hương Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nếu như không phải ở đây quá nhiều người, nàng nhất định sẽ châm chọc Trầm Tường vài câu.
Đối với Hoa Hương Nguyệt vô cùng bạo tay, mọi người cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, một ngàn hạt Chân Nguyên đan, giá trị năm triệu tinh thạch, điều này làm cho những đệ tử kia âm thầm nuốt một ngụm nước.
Trầm Tường cũng không cảm tạ Hoa Hương Nguyệt, hắn cùng Hoa Hương Nguyệt quan hệ rất tốt, vì lẽ đó Hoa Hương Nguyệt cũng không nói gì.
– Vẫn là Đan Hương Đào Nguyên phúc hậu a. . .
Trầm Tường hèn mọn nhìn cự đầu môn phái khác, ánh mắt kia giống như là nói cho những chưởng giáo kia: các ngươi đều là quỷ hẹp hòi, ngươi xem người ta là một nữ nhân cũng hào phóng như vậy.
Cũng chỉ có gia hỏa như Trầm Tường cả ngày gọi đám người Cổ Đông Thần là tiểu sư điệt, mới có thể ở trước mặt nhiều cự đầu tống tiền như vậy.
– Các vị tiền bối, vừa nãy các ngươi đã cảm kích qua ta, vì lẽ đó tài vật gì coi như xong, đạt được một ngàn hạt Chân Nguyên đan của Đan Hương Đào Nguyên, ta đã rất thỏa mãn.
Trầm Tường nói, khắp khuôn mặt là một nụ cười kỳ quái.
– Đây là Huyền Hỏa tinh, ngươi là Luyện đan sư, đồ vật này có thể làm cho hỏa diễm của ngươi càng thêm tinh khiết! Cầm đi đi!
Liễu Mộng Nhi hừ nói, tay ngọc vừa nhấc, vứt cho Trầm Tường một tảng đá lập loè ánh lửa.