Chương 5497: Địa Đà cổ tổ

Lý Thất Dạ lời nói bá đạo như vậy, khiến mọi người cũng không khỏi nhìn về phía Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương.
Chỉ có điều, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương bọn hắn cũng không hề giận dữ, dù sao bọn hắn đã là tồn tại đứng ở đỉnh phong, có tu dưỡng cực tốt.
“Đạo hữu rất tự tin.” Lập Địa Kim Cương chầm chậm nói ra, mặc dù hắn không hề tức giận, nhưng giọng nói của hắn nghe chính là không giận mà uy, mỗi một chữ tựa như là tiếng chuông gõ vang tâm thần của người ta, làm cho người ta trong lòng không khỏi có vài phần sợ hãi.
“Con người của ta, không có ưu điểm gì.” Lý Thất Dạ nhàn nhạt nở nụ cười, nói ra: “Nhưng lại luôn có tự tin.”
“Hay cho một câu luôn có tự tin.” Hạo Hải Tuyệt Lão không khỏi khen một tiếng, chầm chậm nói: “Khó trách có được Đạo Quân tạo hóa như vậy, khó lường, khó lường.”
Cảnh tượng như vậy, khiến tu sĩ cường giả cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau, từ thái độ của Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương bọn hắn xem ra, giống như không hề muốn cùng Lý Thất Dạ đánh nhau chết sống, tựa hồ, vạn sự đều có thể thương lượng, sự tình ở nơi đây tựa hồ cũng có chỗ trống vòng qua.
Tại thời điểm này, khiến cho một vài tu sĩ cường giả không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương thật sự sẽ hướng Lý Thất Dạ nhượng bộ, sẽ hướng Lý Thất Dạ chịu thua?
Bất quá, cũng có một số tu sĩ cường giả cho rằng, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương hoàn toàn không cần thiết hướng Lý Thất Dạ nhượng bộ, chịu thua. Dù sao, bọn hắn đã nắm lấy quyền thế cường đại nhất thiên hạ trong tay, bọn hắn cũng là tồn tại cường đại nhất Kiếm Châu, bất luận là dùng cá nhân thực lực, hay là dùng thực lực tông môn, đây cũng không phải là Lý Thất Dạ có khả năng địch nổi.
Đương nhiên, không ít lão tổ đại giáo trong nội tâm cũng hiểu rõ, mặc dù lúc này bất luận là Hạo Hải Tuyệt Lão hay Lập Địa Kim Cương, trong lời nói đều hoà nhã với người khác, nhưng một khi động thủ, đây tuyệt đối là thủ đoạn lôi đình, sát phạt vô tình.
Đại giáo lão tổ, vương triều Cổ Hoàng đều rất rõ ràng, loại tồn tại như Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, cũng đều là vui buồn không hiện trên nét mặt, nhưng, một khi đã xuất thủ, tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Cũng chính bởi vì như vậy, cho dù là đại giáo lão tổ, vương triều Cổ Hoàng, tại thời điểm này cũng không đoán ra ý nghĩ của Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương.
“Kiếm này, chính là Vạn Thế Kiếm.” Lúc này Hạo Hải Tuyệt Lão chầm chậm nói: “Liên quan đến sự hưng suy của Kiếm Châu, cũng liên quan tới việc thiên hạ có thái bình hay không, cho nên, kiếm này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.”
Hạo Hải Tuyệt Lão nói tới rất bình tĩnh, không có đáp ứng Lý Thất Dạ, nhưng cũng không hề cự tuyệt, điều này khiến tu sĩ cường giả ở đây cũng không thể đoán được tâm tư của hắn.
Đồng thời, tu sĩ cường giả ở đây cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, có không ít tu sĩ cường giả cảm thấy lời này không phải là không có đạo lý, dù sao, có tin đồn rằng, năm đó Ngũ Cự đầu Kiếm Châu đánh nhau sống chết, đánh cho trời long đất lở, cũng chính bởi vì Vạn Thế Kiếm, chỉ có điều, về sau kiếm này mất tích, Kiếm Châu mới bình tĩnh trở lại, nếu không, có người đoán rằng, một khi kiếm này xuất hiện lần nữa, nhất định sẽ khiến Kiếm Châu nhấc lên sóng to bão lớn, gió tanh mưa máu.
“Năm đó, kiếm này như phù dung sớm nở tối tàn, chúng ta cũng đã từng bàn về việc này, vẫn chưa có kết quả.” Lập Địa Kim Cương chầm chậm nói: “Đáng tiếc, hôm nay Chiến Thần huynh đã rời xa dương thế, vợ chồng Nhật Nguyệt Kiếm Hoàng cũng không còn xen vào chuyện đời. Hôm nay, kiếm này lại tái hiện, cho nên, cần phải bàn bạc kỹ hơn, đạo hữu nếu như muốn độc chiếm, chỉ sợ phải thất vọng rồi.”
Lập Địa Kim Cương lời nói từ tốn, nói tới mười phần bình tĩnh, nhưng không ít tu sĩ cường giả trong nội tâm vì vậy kịch chấn, lời nói này bao hàm quá nhiều tin tức và nội dung.
Cũng từ trong lời nói của Lập Địa Kim Cương, cũng đã khẳng định trận chiến năm đó.
Năm đó Ngũ cự đầu chiến một trận, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ sợ không có bao nhiêu tu sĩ cường giả có cơ hội tận mắt trông thấy, mọi người cũng chỉ nghe nói chuyện về sau mà thôi, nghe nói rằng, Ngũ đại cự đầu vì Vạn Thế Kiếm mà chiến một trận, khiến trời long đất lở.
Hiện tại Lập Địa Kim Cương chầm chậm nói tới, vậy cũng liền có thể xác định, năm đó Ngũ Cự đầu đích thực là vì Vạn Thế Kiếm triển khai một trận tuyệt thế đại chiến kinh thiên động địa, có thể nói là đánh cho thiên băng địa liệt.
Cũng chính bởi vì trận chiến này, khiến Chiến Thần chiến tử, vợ chồng Nhật Nguyệt Kiếm Hoàng quy ẩn không ra, khiến cho Ngũ Cự đầu Kiếm Châu hiện nay, chỉ còn tam cự đầu mà thôi.
Hiện tại trong ba vị bá chủ, thì Hạo Hải Tuyệt Lão và Lập Địa Kim Cương liên thủ với nhau, nhằm đoạt lấy Vạn Thế Kiếm, dưới sự liên minh cường đại vô địch như vậy, còn ai có thể rung chuyển nổi? Chỉ sợ không người nào có khả năng cướp đi Vạn Thế Kiếm từ trong tay Lập Địa Kim Cương, Hạo Hải Tuyệt Lão.
“Có cái gì hay mà phải bàn bạc.” Lý Thất Dạ nở nụ cười, khoát tay áo, bình tĩnh nói: “Ta lấy đi Vạn Thế Kiếm, các ngươi từ đâu đến đây, thì về lại chỗ đó, tất cả đều vui vẻ.”
Lý Thất Dạ lời như vậy, thái độ như vậy, lập tức khiến rất nhiều tu sĩ cường giả ở đây không khỏi cười khổ một cái, bá đạo như thế, thiên hạ cũng chỉ có Lý Thất Dạ mà thôi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ thái độ như vậy, đơn giản chính là không có đem Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương để vào trong mắt, thậm chí có thể nói, dáng vẻ của Lý Thất Dạ quả thực là có chút không nhịn nổi, giống như là đuổi ruồi, muốn đem Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương đuổi đi.
Thử hỏi khắp thiên hạ, còn có ai dám có thái độ như vậy đối với Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, chỉ sợ cũng chỉ có Lý Thất Dạ.
“Muốn lấy đi Vạn Thế Kiếm, vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không.” Ngay vào lúc này, chỉ thấy bên phía Cửu Luân thành, đứng sau lưng Lập Địa Kim Cương, một vị lão giả đứng dậy.
Lão giả này hết sức già nua, nếp nhăn trên mặt như những nếp gấp rất nhiều tầng. Lão giả này có dáng người cũng không cao, thậm chí lưng có chút còng, phía sau phần lưng hơi gồ lên, giống như là một tòa thiết sơn, toát ra một loại cảm giác có thể ép sập thiên địa.
“Địa Đà cổ tổ ——” vừa nhìn thấy vị lão tổ lưng còng hơi đen này, có một vị lão tổ đại giáo kinh hô một tiếng.
Rất nhiều tu sĩ cường giả, đặc biệt là tu sĩ cường giả của thế hệ trẻ tuổi, cũng không nhận ra vị lão tổ này, nhưng khi vừa nghe tới danh tự này, lại có rất nhiều tu sĩ cường giả đều đã nghe qua uy danh của hắn.
“Địa Đà cổ tổ, người đứng đầu trong Ngũ cổ tổ của Cửu Luân thành.” Có tu sĩ cường giả không khỏi hít một hơi lãnh khí, nhẹ giọng nói ra: “Nổi danh cùng với Già Luân Kiếm Thần.”
Lập Địa Kim Cương còn chưa xuất thủ, Địa Đà cổ tổ đã đứng dậy, đây là ý tứ muốn cho Lý Thất Dạ một cái hạ mã uy.
Điều này lập tức khiến tu sĩ cường giả ở đây không khỏi liếc nhìn nhau, mặc dù Lập Địa Kim Cương vẫn chưa xuất thủ, nhưng một vị Địa Đà cổ tổ đã khiến tâm thần mọi người vì vậy kịch chấn.
Địa Đà cổ tổ, một trong Ngũ cổ tổ của Cửu Luân thành, mặc dù không cường đại bằng Lập Địa Kim Cương, nhưng lại có danh xưng là người đứng vị trí thứ hai của Cửu Luân thành, thậm chí có tin đồn rằng, tuổi tác của hắn còn lớn hơn so với Lập Địa Kim Cương.
Địa Đà cổ tổ xuất chiến, điều này khiến tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Lý Thất Dạ.
“Địa Đà muốn đùa nghịch uy phong, ta cùng với ngươi đùa giỡn một chút, sao hả?” Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, trong chớp mắt, có một người từ trên trời giáng xuống.
Người từ trên trời hạ xuống này, chính là một vị lão giả có dáng vẻ uy vũ, lão giả này râu tóc trắng tinh, trong lúc phất tay, có khí thế uy hiếp thiên hạ.
“Cổ Dương Hiền Giả ——” vừa nhìn thấy vị lão giả này từ trên trời giáng xuống, không ít tu sĩ cường giả ở đây lập tức liền nhận ra hắn, bởi vì lúc trước đó đoạt bảo, Cổ Dương Hiền Giả cũng đã xuất hiện.
“Cổ Dương Hiền Giả cũng tới.” Nhìn thấy Cổ Dương Hiền Giả, không ít người hét to một tiếng.
Cổ Dương Hiền Giả, chính là lão tổ cường đại nhất Mộc Kiếm Thánh Quốc, không biết đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện qua, nhưng là, sau khi hoàng đế Tùng Diệp Kiếm Chủ chết thảm trong tay Kiếm Cửu, hắn lại một lần nữa xuất thế.
Lúc này, Cổ Dương Hiền Giả muốn khiêu chiến Địa Đà cổ tổ, điều này làm cho không ít người liếc mắt nhìn nhau, trước đó, Mộc Kiếm Thánh Quốc chính là liên hôn cùng với Hải Đế kiếm quốc, mà Hải Đế kiếm quốc lại kết liên minh với Cửu Luân thành.
Hiện tại Cổ Dương Hiền Giả muốn khiêu chiến với Địa Đà cổ tổ, vậy liền mang ý nghĩa, việc liên hôn hoặc là liên minh giữa Mộc Kiếm Thánh Quốc cùng Hải Đế kiếm quốc nhất định là thất bại.
Không ít người đều chấn động trong lòng, vào lúc này, Mộc Kiếm Thánh Quốc lại lựa chọn đứng bên phía Lý Thất Dạ.
“Tốt, hoá ra là Cổ Dương đạo huynh, đã lâu không gặp, nếu đạo huynh muốn chiến một trận, ta phụng bồi là được.” Địa Đà cổ tổ cũng không khách khí, hét lớn một tiếng, nói ra: “Đạo huynh xin chỉ giáo.”
Vừa dứt lời xong, hắn nghiêng người một cái, nghe được “Oanh” một tiếng vang thật lớn, cái lưng còng của hắn liền trong nháy mắt như thiết sơn to lớn đánh tới, nghe được “Phanh, phanh, phanh” âm thanh không gian vỡ nát vang lên, lực trùng kích đáng sợ trong nháy mắt có thể xé tan đại dương mênh mông.
Va chạm như vậy chính là đánh về phía Cổ Dương Hiền Giả, nhưng là, lực trùng kích khủng bố tuyệt luân đánh tới, tu sĩ cường giả ở ngoài ngàn dặm đều bị đánh bay, có tu sĩ đạo hạnh cạn chính là “A” một tiếng hét thảm, bị đánh thành huyết vụ.
“Má ơi, tránh ra xa một chút.” Không biết bao nhiêu tu sĩ cường giả sợ tới mức hồn phi phách tán, hét lên một tiếng, vội vàng lui lại.
Tồn tại cường đại liều mạng như thế, uy lực không gì sánh kịp, nếu như buông thả để cho lực lượng tàn phá bừa bãi thiên địa, không biết tu sĩ cường giả đứng ngoài quan sát ở khoảng cách gần sẽ chết thảm.
“Đến hay lắm ——” đối mặt với một kích của Địa Đà cổ tổ, Cổ Dương Hiền Giả cười lớn một tiếng, vung kiếm lên, nghe được “Keng, keng, keng” tiếng kiếm reo bên tai không dứt, chỉ thấy kiếm ảnh hiển hiện, một gốc Kiếm Thụ che trời đứng sừng sững giữa thiên địa, ngàn vạn Thần Kiếm hóa thành kiếm mạc (màn kiếm), rủ xuống kiếm mang như là thác trời.
Nghe được “Phanh, phanh, phanh” âm thanh kinh thiên địa động, chỉ thấy Cổ Dương Hiền Giả cùng Địa Đà cổ tổ bắt đầu liều mạng, lực trùng kích cường đại giống như muốn lật tung thiên địa.
“Đã như vậy, cũng đang lúc nhàn rỗi.” Lúc này Già Luân Kiếm Thần chầm chậm nói: “Lục Ỷ cô nương, ngươi cũng muốn cản đường của ta đúng không?”
Lúc này Già Luân Kiếm Thần đứng ra muốn khiêu chiến, Lục Ỷ liền đứng dậy, “Oanh” một tiếng vang, kiếm ảnh nguy nga, như là cự mạch của thiên địa, nói ra: “Phụng bồi.”
“Tốt ——” Già Luân Kiếm Thần cũng không nói nhiều, thét dài một tiếng, vạn kiếm xoay chuyển, thiên địa quay vòng, chém mạnh xuống dưới, kiếm khí đáng sợ tàn phá bừa bãi ngàn vạn dặm, dọa tới rất nhiều tu sĩ cường giả phải vội vàng lui lại, kéo ra một khoảng cách thật xa.
Dưới sự khủng bố của kiếm bộc (thác kiếm), rất nhiều tu sĩ cường giả phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, nhìn không thấy rõ ràng.
“Xem ra đúng là tàng long ngoạ hổ, có ý tứ, có ý tứ.” Tại thời điểm này, từ trong đội ngũ của Cửu Luân thành, Hải Đế kiếm quốc mỗi bên liền đứng ra một vị cổ tổ.
Hai người này đứng ra, có ý định khiêu chiến với Lý Thất Dạ, muốn đánh một trận với Lý Thất Dạ.

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next