Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, hai người trong Ngũ Cự đầu Kiếm Châu, lúc này bọn hắn ngồi xếp bằng tại đó, tu sĩ cường giả ở đây đều cảm thấy khó thở.
Coi như tu sĩ cường giả trước đó hô to “Thất Dạ Đại Tiên, pháp lực vô biên”, thì vào giờ phút này, cũng không dám lên tiếng.
Đại danh của Ngũ Cự đầu Kiếm Châu, tu sĩ cường giả Kiếm Châu đều nghe thấy, người trong thiên hạ cũng đều biết tới, Ngũ Cự đầu Kiếm Châu, chính là tồn tại đỉnh phong tại Kiếm Châu hiện nay, đủ để khinh thường thập phương, vô địch thiên hạ.
Ở những ngày bình thường, rất nhiều tu sĩ cường giả bàn luận về tên tuổi Ngũ Cự đầu Kiếm Châu, cũng nhịn không được mà thấp giọng nghị luận, bàn tán về các giai thoại của Ngũ Cự đầu Kiếm Châu.
Cũng có rất nhiều tu sĩ từng tưởng tượng ra phong thái của Ngũ Cự đầu Kiếm Châu, nhưng khi tu sĩ cường giả ở đây thật sự có cơ hội tận mắt nhìn thấy Ngũ cự đầu Kiếm Châu, là hai vị Hạo Hải Tuyệt Lão và Lập Địa Kim Cương, thì không còn người nào dám lên tiếng nữa.
Cho dù là tu sĩ cường giả, lão tổ đại giáo ngày bình thường đối với các giai thoại về Ngũ cự đầu Kiếm Châu thuộc như lòng bàn tay, đàm luận miệng lưỡi lưu loát, thì vào giờ khắc này, cũng không người nào dám lên tiếng.
Đối với rất nhiều tu sĩ cường giả mà nói, khi bọn hắn tận mắt nhìn tới Ngũ cự đầu Kiếm Châu – Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Kiếm, cũng không khỏi cảm khái, bởi vì bộ dáng của Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, cùng với hình tượng trong lòng bọn hắn có rất nhiều khác biệt.
Tại thời điểm chưa từng nhìn thấy qua Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, bao nhiêu tu sĩ cường giả đều ảo tượng cho rằng, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, chính là thần uy ngút trời, bễ nghễ vạn thế, trong lúc phất tay chính là vô địch.
Tuy nhiên, lúc này Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương lại không hề bộc phát ra thần uy gì cả, cũng không có dị tượng chìm nổi, càng không có trấn áp chư thiên, hay là có khí thế vạn cổ chỉ mình ta vô địch.
Nhưng là, điều này cũng không đại biểu Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương yếu hơn so với trong tưởng tượng, mà trên thực tế, cho dù Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương không có thần uy ngập trời, không có khí thế vạn cổ vô địch, nhưng mà, khi bọn hắn ngồi xếp bằng ở chỗ đó, thì từng tia khí tức phát ra trên người bọn họ, vẫn ép tới khiến người ta không thở nổi.
Mà vào lúc này, Lý Thất Dạ ngồi ở trên thần xa cũng chỉ vẻn vẹn nở nụ cười, nhìn thoáng qua Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, sau đó ánh mắt rơi lên trên hòn đảo.
Trên thực tế, vào giờ phút này, cũng có rất nhiều tu sĩ cường giả đưa ánh mắt từ trên người Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương chuyển dời tới hòn đảo.
Tại trên hòn đảo, có một tảng nham thạch cực lớn, ở trên tảng nham thạch này cắm một thanh trường kiếm, lúc này đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Mà ngọn lửa đó lại được phát ra từ trong tảng nham thạch, đúng vậy, những ngọn lửa từ tảng nham thạch đang cuồn cuộn bốc lên, những ngọn lửa này tựa như là có sinh mệnh, bọn chúng giống như những đầu lưỡi, một lần, lại một lần liếm qua thanh trường kiếm này.
Tảng nham thạch cực lớn này có màu đen, toàn bộ nham thạch rất thô ráp, tựa hồ có vô số cát sỏi, lồi lõm nhấp nhô, giống như là có vô số lỗ nhỏ.
Tuy nhiên, lại cẩn thận nhìn kỹ, bề mặt gồ ghề của tảng nham thạch màu đen này, cũng không phải là hạt cát, mà giống như những đoạn phù văn, tựa hồ những đoạn phù văn màu đen này là từ sâu trong lòng đất tràn ra, cuối cùng ngưng kết thành một tảng nham thạch cực lớn, cho nên, nếu cẩn thận nhìn thật kỹ, khiến người ta cảm thấy khối nham thạch này, chính là do vô số phù văn ngưng tụ mà thành, tựa hồ đây là một khối nham mẫu, là điểm bắt đầu của phù văn đại đạo.
Mà từng ngọn lửa hiện ra từ trong những lỗ nhỏ trên tảng nham thạch kia, ngọn lửa xuất hiện cũng không hề nóng bỏng, cũng không hề có lửa cháy mạnh phóng lên tận trời.
Ngọn lửa hiện ra thoạt nhìn như là phù văn màu đen, tựa như bên trong phù văn xuất hiện quang mang, mà thời điểm những ngọn lửa kia đang nhảy nhót, giống như là đang liếm láp thanh trường kiếm vậy.
Khi ngọn lửa phù văn màu đen này cuốn qua trường kiếm, ngay trên trường kiếm lưu lại hoa văn rất sáng và rất nhạt, mỗi một đạo hoa văn đều không theo quy tắc nào cả, thậm chí là có chút lộn xộn, tuy nhiên, khi một đạo, lại một đạo hoa văn nhàn nhạt tích lũy dần, dường như nó sẽ là tạo thành một đại đạo thiên chương.
Nếu là người nhận ra thanh trường kiếm này, thì sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thanh trường kiếm này chính là bảo kiếm tổ truyền của Bành đạo sĩ.
Thanh bảo kiếm tổ truyền của Bành đạo sĩ bay vào Kiếm Hải, lại cắm vào nơi này.
Mặc dù nói, ngọn lửa xuất hiện trên tảng nham thạch thật giống như ngọn lửa ôn hoà, căn bản là không tạo thành uy hiếp đối với mọi người.
Trên thực tế, đây là mười phần sai lầm, chỉ cần nhìn kỹ tro tàn trên bề mặt nham thạch liền biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù nói, tro tàn trên tảng nham thạch không thể bảo lưu lại tất cả hình dạng, nhưng có thể từ tro tàn lưu lại liền có thể nhìn ra được, đồ vật bị đốt thành tro bụi này, trong đó có lão tổ cường đại, binh khí vô địch, cũng có kỳ vật dị bảo.
Nhìn thấy trên bề mặt nham thạch chất nhiều tro tàn như thế, tất cả mọi người hiểu rõ, bất luận là Hải Đế kiếm quốc, hay Cửu Luân thành, cũng đã từng thử lấy xuống Thần Kiếm cắm ở trên tảng đá, nhưng đều lấy thất bại mà kết thúc.
Bất luận là lão tổ vô song Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, hay là tuyệt thế binh khí của bọn hắn, chỉ sợ chưa tới gần Thần Kiếm cắm trên tảng đá, cũng đã bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
“Kiếm của ta ——” nhìn thấy bảo kiếm tổ truyền của mình cắm trên tảng đá, Bành đạo sĩ đi theo Lý Thất Dạ mà tới cũng không khỏi kêu một tiếng, nhưng vào lúc này, hắn cũng không dám tới gần, lúc này đây cũng không phải là chuyện hắn có đủ khả năng.
Qua một hồi lâu, rất nhiều tu sĩ cường giả lấy lại tinh thần.
“Không sai, đây cũng là Vạn Thế Kiếm.” Cho dù là tu sĩ cường giả ở đây cũng không biết Vạn Thế Kiếm có dáng dấp là dạng gì, nhưng mà, bọn hắn đều ý thức được, thanh trường kiếm trước mắt này chính là Vạn Thế Kiếm, bằng không mà nói, không có loại Thần Kiếm nào có thể cùng lúc kinh động cả Hạo Hải Tuyệt Lão cùng Lập Địa Kim Cương.
Hơn nữa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, mọi người cũng đều ý thức được rằng, bất luận là Hạo Hải Tuyệt Lão hay Lập Địa Kim Cương, cũng đều không lấy được thanh Vạn Thế Kiếm này, nhìn tro tàn trên tảng đá, tất cả mọi người hiểu rõ, bất kỳ đồ vật gì tới gần Vạn Thế Kiếm, cũng sẽ bị đốt cháy thành tro bụi, bất luận là hạng người vô địch, hay là binh khí tuyệt thế.
Nếu như có thể chống lại được ngọn lửa phù văn màu đen trên tảng đá, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương đã sớm đem Vạn Thế Kiếm lấy đi, cũng không cần phải chờ tới bây giờ.
Từ tro tàn trên tảng đá liền nhìn ra được, đủ loại phương pháp cướp đoạt Vạn Thế Kiếm, chỉ sợ Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành đều đã thử qua, cũng có lão tổ cường đại chết thảm ở trong đó, bị ngọn lửa đáng sợ thiêu thành tro tàn.
Không chỉ lão tổ vô song của Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành là bị đốt cháy thành tro, chỉ sợ đã có không biết bao nhiêu tuyệt thế binh khí bị đốt cháy thành tro tan.
“Cuối cùng là thứ gì, lại có uy lực đáng sợ như vậy.” Nhìn về phía tro tàn trên tảng đá, tất cả mọi người không khỏi lẩm bẩm nói thầm.
Không hề nghi ngờ, Vạn Thế Kiếm đang ở ngay trước mắt, nhưng cũng phải có thực lực đem nó lấy xuống mới được.
Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương đều ở nơi này, cũng không thể đem Vạn Thế Kiếm này lấy xuống, nhìn ra được, Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành đã xuất ra hết tất cả vốn liếng, cũng không lấy được Vạn Thế Kiếm, nếu không, cũng không cần phải đợi đến lúc này.
Nếu như nói, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương cũng không lấy được Vạn Thế Kiếm, vậy còn có người nào có thể lấy được thanh Vạn Thế Kiếm này chứ.
Lúc này, không ít tu sĩ cường giả vì vậy hai mặt nhìn nhau, nếu như nói, vào lúc này, cho dù Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành không ngăn cản bất kỳ tu sĩ cường giả nào, ai cũng có thể tiến lên lấy Vạn Thế Kiếm, nhưng lại có người nào có thể lấy được thanh Vạn Thế Kiếm này chứ?
Bất kỳ tu sĩ cường giả, hay bất kỳ đại giáo cương quốc nào, cũng không dám nói chính mình cường đại hơn so với Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương, có năng lực hơn so với Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, ngay cả chuyện mà Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương không làm được, chính mình có thể làm được ư?
Cho nên, vào giờ khắc này, cho dù là Vạn Thế Kiếm đang ở trước mắt, đối với tu sĩ cường giả ở đây mà nói, bọn hắn cũng đều hai mặt nhìn nhau, coi như Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành nguyện ý để bất luận người nào tiến lên nhổ lấy Vạn Thế Kiếm, lại có mấy người dám đi nếm thử chứ?
Sau một lát, lấy lại tinh thần, không ít tu sĩ cường giả cũng không khỏi nhìn về phía Lý Thất Dạ.
Nếu như nói, khi gặp được chuyện không thể nào, vào giờ phút này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới Lý Thất Dạ.
Dường như, bất kỳ chuyện gì không thể nào, cũng chỉ có kỳ tích chi tử như Lý Thất Dạ mới có thể sáng tạo ra kỳ tích, tựa hồ, chỉ có loại tồn tại như hắn, mới có thể đem bất luận chuyện không thể biến thành có thể.
Hiện tại ngay cả Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương cũng không lấy được Vạn Thế Kiếm, như vậy, có lẽ chỉ có Lý Thất Dạ mới có thể lấy được Vạn Thế Kiếm.
“Lý Thất Dạ có thể lấy được sao?” Ở thời điểm này, không ít tu sĩ cường giả trong lòng không khỏi thì thào nói nhỏ, mọi người lại có mấy phần kỳ vọng, hoặc chờ mong, thực sự sẽ có kỳ tích được sinh ra.
Tại thời điểm này, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương nhìn tới Lý Thất Dạ, cuối cùng, Hạo Hải Tuyệt Lão chầm chậm nói: “Trường giang sóng sau cao hơn sóng trước. Đám xương già như chúng ta, xem ra kém xa so với người tuổi trẻ.”
“Đây cũng là chuyện bình thường.” Lý Thất Dạ nhàn nhạt nở nụ cười, nói ra: “Thời đại đang thay đổi, người mới sẽ thay người cũ, nếu như một đời không bằng một đời, thế gian này sẽ chỉ còn sa đọa. Cho nên, bây giờ rời đi, vẫn còn kịp.”
Lý Thất Dạ lời như vậy vừa dứt, lập tức khiến tu sĩ cường giả ở đây không khỏi hít một hơi khí lạnh, hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ lời này bá đạo đến rối tinh rối mù.
Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, còn có ai dám nói như vậy với Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương? Trước mặt người trong thiên hạ, liền muốn Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương rời khỏi, đây không phải là muốn Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế sao? Chuyện như vậy, làm sao có thể được chứ?
Dù sao, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương chính là tồn tại vô địch đứng đầu hiện nay, nếu như vẻn vẹn bởi một câu của Lý Thất Dạ, liền cụp đuôi ngoan ngoãn chạy trốn, như vậy từ giờ về sau, uy danh của bọn hắn sẽ mất sạch, việc này sẽ khiến Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành sau này uy hiếp thiên hạ như thế nào?
“Bá đạo.” Liền xem như đại nhân vật uy danh hiển hách, lúc này cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Dù sao, đối với bao nhiêu tu sĩ cường giả mà nói, cho dù là lão tổ đại giáo, hay hạng người thành danh, ở trước mặt Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, thậm chí còn nơm nớp lo sợ, chứ đừng nói là bá đạo như vậy.
Prev Chapter
Next Chapter
BÁO LỖI/ GÓP Ý
Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter