Một kiếm xuyên qua yết hầu, rất đơn giản chỉ một kiếm mà thôi, thậm chí có thể nói, một kiếm này không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là một kiếm xuyên qua cổ họng, nó cũng không có ảo diệu gì có thể diễn hóa.
Nhưng mà, chính vì một kiếm vô cùng đơn giản xuyên qua yết hầu, nhưng không có bất luận kỹ xảo, hay công pháp nào có thể đào thoát, căn bản là không thể chạy trốn.
Mặc kệ bộ pháp của Đạm Hải Kiếm Hoàng là tuyệt thế vô song cỡ nào, mặc kệ Hư Không Thánh Tử vượt qua vạn vực ra sao, vẫn không tránh thoát được một kiếm xuyên qua yết hầu này, dù ngươi rút lui ngàn vạn dặm, một kiếm như cũ cách yết hầu của ngươi nửa tấc, dù ngươi trong nháy mắt độn bay qua mười ba vực, một kiếm vẫn như cũ cách cổ họng của ngươi nửa tấc. . .
Bất luận là bộ pháp có tuyệt thế vô song thế nào, bất kỳ đã trốn đi vô cùng xa xôi, cũng không tạo ra bất cứ tác dụng gì, một kiếm đứt cổ, mặc kệ là như thế nào chạy trốn, mặc kệ là thi triển ra ảo diệu thế nào, một kiếm vẫn như cũ cách yết hầu nửa tấc.
Một màn này, khiến tất cả tu sĩ cường giả trông thấy nghẹn họng nhìn trân trối, Lý Thất Dạ vốn là một kiếm đâm vào thân thể của mình, đâm vào càng sâu hơn, nhưng hết lần này, tới lần khác, một kiếm này lại đâm thẳng tới yết hầu Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử, có thể nói đây là một kiếm trí mạng, cảnh tượng này khiến cho không một ai nghĩ thấu được.
Càng làm cho rất nhiều tu sĩ cường giả nghĩ không ra, đó là mặc kệ Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử như thế nào phi độn ngàn vạn dặm, vẫn như cũ không thoát khỏi một kiếm này đâm tới cổ họng, cho dù là thân pháp hay bộ pháp tuyệt thế vô song, một kiếm vẫn cách yết hầu nửa tấc.
“Đây là loại kiếm pháp gì?” Mặc kệ là đệ tử xuất thân từ bất luận đại giáo cương quốc nào, mặc kệ là cường giả có tinh thông kiếm pháp ra sao, khi nhìn thấy một kiếm này, cũng không khỏi vì vậy choáng váng, coi như bọn hắn nghĩ tới nát óc, cũng không nghĩ ra kiếm pháp nào giống với một kiếm trước mắt này.
Tại trong mắt rất nhiều cao thủ Kiếm Đạo, căn bản là nghĩ không ra lai lịch một kiếm này, trong suy nghĩ của bọn họ, mặc kệ là kiếm pháp có bao nhiêu ảo diệu, vẫn luôn có sơ hở để né tránh, nhưng khi một kiếm này đâm tới, dường như bất luận thế nào cũng không né tránh được.
Đây cũng không phải Đạm Hải Kiếm Hoàng không đủ tuyệt thế, cũng không phải là Hư Không Thánh Tử viễn độn không đủ xa, mà một kiếm này căn bản chính là trốn không nổi, bất luận là ngươi chạy trốn thế nào, viễn độn ra sao thì một kiếm này vẫn như giòi bám trong xương, như hình với bóng căn bản là không thể thoát khỏi.
“Một kiếm này như thế nào làm được?” Coi như là cường giả có tạo nghệ cực kỳ cường đại trên Kiếm Đạo, nhìn thấy một kiếm như hình với bóng, như giòi bám trong xương này, cũng không dám tưởng tượng, một kiếm này lại đạt tới trình độ như vậy, cũng không biết phải đánh giá nó thế nào nữa
“Không khoảng cách ——” một vị đại nhân vật Kiếm Đạo nhìn xem một kiếm này, chầm chậm nói: “Đây không chỉ là ảo diệu của Kiếm Đạo, mà còn là ảo diệu của thời không. Người có thể kết hợp cả hai thứ, chỉ sợ lác đác không có mấy, đừng nói là thế hệ trẻ tuổi, cho dù là toàn bộ Kiếm Châu hiện nay, có thể làm được như vậy, e rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Giòi bám trong xương, nhìn thấy một kiếm kinh khủng đáng sợ như vậy, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả cũng phải rùng mình, có rất nhiều tu sĩ cường giả vô ý thức sờ lên cổ họng của mình, tựa như một kiếm này tùy thời đều có thể đâm xuyên cổ họng của mình.
Tại thời điểm này, Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử hai người bọn hắn đã dốc hết tất cả vốn liếng, có thể nói tất cả bộ pháp tuyệt thế, thủ đoạn viễn độn vô song đều sử dụng qua, nhưng căn bản là không thoát khỏi một kiếm này khoá chặt yết hầu, mặc kệ bọn hắn lui lại khoảng cách có bao nhiêu xa xôi, một kiếm này vẫn như hình với bóng khoá chặt lấy yết hầu.
“Hạo Hãn Bác Thiên ——” vào lúc này, Đạm Hải Kiếm Hoàng muốn né tránh cũng không được, điên cuồng rống một tiếng, Hạo Hải Thiên Kiếm trong tay tản mát ra hào quang rực rỡ chói mắt, nghe được “Ông” một tiếng vang lên, dưới kiếm quang rực rỡ, những tia chớp vô cùng vô tận đang cuồng vũ, dường như nó đang muốn kết tinh lại.
Tại trong những tia chớp cuồng vũ này, kèm theo từng đợt sóng kiếm vô tận phóng lên trời, sóng sau cao hơn sóng trước, từng đợt sóng kiếm lần lượt chém lên một kiếm đang khoá chặt yết hầu kia.
( Hạo Hãn: bao la, mênh mông.
Bác Thiên: Trời rộng, trời cao)
Hạo Hãn Bác Thiên, kiếm vô tận, ảnh vô cùng, thời điểm Bác Thiên Chi Kiếm vô cùng vô tận chém xuống, đem thiên địa không gian đều chém phá thành nhiều mảnh nhỏ, dưới một kiếm đáng sợ như vậy, tựa như là Tu La ngục tràng, xoắn giết hết thảy sinh mệnh, làm vỡ nát không gian và thời gian, khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách, khi một kiếm vô cùng vô tận chém xuống, chư thiên thần ma cũng không ngăn cản nổi, đầu lâu sẽ như từng quả dưa hấu lăn trên mặt đất.
“Keng, keng, keng” từng đợt va chạm không ngừng bên tai, một kiếm mang theo tia chớp cuồng vũ chém xuống, chém lên trên trường kiếm của Lý Thất Dạ, tia chớp bắn tung toé, những đốm lửa bùng lên, giống như những viên thiên thạch trên bầu trời va chạm vào nhau, vô cùng tráng lệ, mười phần nhiếp linh hồn người.
Cảnh tượng như vậy, khiến tất cả tu sĩ cường giả trông thấy đều ngẩn người, bởi vì trong tay Đạm Hải Kiếm Hoàng chính là Hạo Hải Thiên Kiếm, với tư cách là Thiên Kiếm, là cỡ nào sắc bén, mà thanh trường kiếm trong tay Lý Thất Dạ, chẳng qua chỉ là một thanh trường kiếm bình thường mà thôi.
Bất cứ người nào cũng có thể tưởng tượng ra được, ở trước Thiên Kiếm, trường kiếm bình thường, đụng một cái liền gãy, nhưng mà, vào lúc này, Hạo Hải Thiên Kiếm trong tay Đạm Hải Kiếm Hoàng một đợt lại một đợt sóng kiếm chém lên trên trường kiếm, vậy mà không như trong tưởng tượng của mọi người, đụng một cái liền gãy.
Tại thời điểm Hạo Hải Thiên Kiếm liên tục chém lên trường kiếm trong tay Lý Thất Dạ, thanh trường kiếm này vẫn không hề bị gãy, một kiếm vẫn một mực tiến tới, vẫn là một kiếm khoá chặt cổ họng, một kiếm này vẫn là trí mạng như vậy, vẫn là đáng sợ như vậy.
“Điều này sao có thể ——” nhìn thấy trường kiếm trong tay Lý Thất Dạ, một lần lại một lần đối cứng với Hạo Hải Thiên Kiếm, vậy mà không hề bị gãy, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tại trong suy nghĩ của mọi người, chỉ cần Đạm Hải Kiếm Hoàng dùng Hạo Hải Thiên Kiếm chém lên trường kiếm của Lý Thất Dạ, thanh trường kiếm đó phải gãy không thể nghi ngờ, nhưng tại thời điểm này, thanh trường kiếm này lại không chút nào bị tổn hại.
“Vì cái gì thanh kiếm bình thường lại có thể đối cứng được với Hạo Hải Thiên Kiếm chứ?” Rất nhiều tu sĩ cường giả đều không thể hiểu được, nói ra: “Điều này căn bản là chuyện không thể nào nha.”
Uy lực của Thiên Kiếm, cho dù ai cũng biết, đừng nói là trường kiếm bình thường, liền xem như bảo vật hết sức cường đại, chắc hẳn là không ngăn được Thiên Kiếm, lúc nào cũng có thể bị Thiên Kiếm chặt gãy.
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ dùng trường kiếm lại có thể đỡ được Hạo Hải Thiên Kiếm đang chém giết giống như sóng to gió lớn kia, cả thanh trường kiếm dưới từng đợt chém liên tục của Hạo Hải Thiên Kiếm, vẫn không có chút nào tổn hại, chuyện như vậy, căn bản chính là không thể nào, bất kỳ lẽ thường tình nào cũng không cách nào cân nhắc nổi.
Cảnh tượng thế này, đích thực là khiến tất cả tu sĩ cường giả đều ngây ngẩn cả người, không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể ra sao.
“Đây là Thiên Kiếm không thể lay chuyển ư?” Cho dù là Ninh Trúc công chúa, Hứa Dịch Vân cũng đều không khỏi chấn động, bảo kiếm trong tay các nàng cũng đều không thể coi thường, nhưng các nàng hết sức rõ ràng, cho dù là bảo kiếm trong tay các nàng, căn bản cũng không có khả năng lay chuyển Thiên Kiếm, thậm chí có khả năng rất lớn là bị Thiên Kiếm chém gãy nát, bây giờ trường kiếm bình thường của Lý Thất Dạ lại có thể chống đỡ nổi Thiên Kiếm, chuyện như vậy, nói ra cũng không có người nào tin tưởng.
“Kiếm Đạo vô song.” Thiết Kiếm nhìn xem một màn này, cuối cùng nói khẽ: “Kiên cố không phá nổi!”
“Kiếm này không phải là mấu chốt.” A Chí cũng khẽ gật đầu, nói ra: “Đây cũng không phải là kiếm.”
Tu sĩ cường giả bình thường làm sao có thể nhìn ra được ảo diệu bên trong, cũng chỉ có Kiếm Đạo đạt tới cấp độ như đám người Thiết Kiếm, A Chí, nhân tài có thực lực như vậy mới có thể nhìn ra được một chút đầu mối, bọn họ cũng đều biết, dưới Hạo Hải Thiên Kiếm của Đạm Hải Kiếm Hoàng đang điên cuồng chém loạn xạ, trường kiếm trên tay Lý Thất Dạ vẫn không bị tổn hại, đây cũng không phải là vấn đề ở kiếm, bởi vì Lý Thất Dạ một kiếm này khoá chặt cổ họng, không phải là kiếm bình thường, cũng không phải là cái gọi là kiếm, mà là Lý Thất Dạ Kiếm Đạo.
Cũng chính bởi vì Lý Thất Dạ Kiếm Đạo đâm ra, một kiếm khoá chặt cổ họng, mặc kệ là Đạm Hải Kiếm Hoàng lui lại ngàn vạn dặm, hay Hư Không Thánh Tử trốn xa khỏi 3000 vực, vẫn không chạy thoát một kiếm này.
Từ trên hình thái của kiếm, là có thể né tránh, tuy nhiên, Lý Thất Dạ Kiếm Đạo, lại khiến Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử không có nơi nào có thể trốn tránh.
“Vạn Giới Thập Hoang Kết ——” đối mặt với một kiếm khoá chặt yết hầu, Hư Không Thánh Tử cũng không thể trốn đi đâu được, vào lúc này, hắn điên cuồng rống lên, tay kết pháp ấn, miệng phun chân ngôn, Vạn Giới Linh Lung trên đỉnh đầu trong nháy mắt ngăn ở trước ngực, nghe được “Ông” một tiếng vang thật lớn, vô tận hào quang sáng chói từ trong Vạn Giới Linh Lung phun ra ngoài.
Theo Hư Không Thánh Tử thủ ấn kết xuống, vạn giới không gian, thập hoang đại địa giống như trong tích tắc bị ngưng kết lại, chỉ trong nháy mắt, tại trong khoảng cách vô cùng nhỏ bé kia, cũng chính là khoảng cách nửa tấc giữa mũi kiếm và yết hầu, lập tức bị cô lập ra một cái không gian.
Tại trong nháy mắt không gian Thập Hoang ngưng kết, 3000 thế giới, Âm Dương lưỡng giới, thiên địa vạn vực đều ở trong không gian này trong nháy mắt kết thành, tạo thành một cái không gian phòng ngự không gì phá nổi, cũng không cách nào vượt qua, phòng ngự như vậy, liền giống như 3000 thế giới, thiên địa thập hoang đều ngăn ở trước mặt Hư Không Thánh Tử, trong nháy mắt ngăn cách Hư Không Thánh Tử với một kiếm khoá chặt yết hầu kia.
Không hề nghi ngờ, về mặt tạo nghệ không gian của Hư Không Thánh Tử, đã không người nào sánh kịp, đừng nói là thế hệ trẻ tuổi, liền xem như lão tổ cường đại thế hệ trước, ở trước mặt hắn cũng phải ảm đạm lu mờ.
“Phanh ——” một tiếng vang lên, cho dù là ngăn cách 3000 thế giới, cho dù là thiên địa thập hoang ngưng kết, cũng không ngăn được một kiếm khoá chặt yết hầu của Lý Thất Dạ.
Một kiếm xuyên thấu 3000 thế giới, đánh nát thiên địa thập phương bát hoang, nghe được “A” một tiếng hét thảm, một kiếm đâm trúng cổ họng Hư Không Thánh Tử, máu tươi điên cuồng phun ra, thân hình ngã cắm xuống đất.
“Oanh ——” một tiếng vang lay động trời đất, vô tận thiên uy cuồn cuộn, hào quang vô cùng rực rỡ đánh thẳng tới, giống như muốn đem cả thế giới lật tung lên, tại giây phút cuối cùng, Đạm Hải Kiếm Hoàng mang theo một kiếm vô địch, chém lên trên một kiếm đang khoá lấy cổ họng.
Nhưng vẫn không thể chặt đứt một kiếm khoá chặt cổ họng kia, nghe được “A” một tiếng hét thảm, lồng ngực Đạm Hải Kiếm Hoàng trúng một kiếm, máu chảy đầm đìa, mặc dù hắn dùng một chiêu vô địch chém lệch một kiếm khoá chặt yết hầu, nhưng vẫn khó thoát được một kiếm nguy hiểm, một kiếm này đâm xuyên qua bộ ngực của hắn, máu tươi chảy như trút nước.
Chỉ với một kiếm, Hư Không Thánh Tử sinh tử chưa rõ, Đạm Hải Kiếm Hoàng bị trọng thương, cảnh tượng này, rung động tất cả mọi người ở đây, tất cả mọi người nhìn thấy không khỏi vì vậy nghẹn họng nhìn trân trối.
Từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ tùy tiện xuất thủ mà thôi, cũng đã có kết quả như vậy.
Prev Chapter
Next Chapter
BÁO LỖI/ GÓP Ý
Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter