Chương 5483: Chính là cường đại như vậy

“Oanh ——” cuối cùng một tiếng vang thật lớn, trời đất quay cuồng, giống như thiên băng địa liệt, dưới sự va chạm của hai cỗ thác kiếm cuộn cuộn, cuối cùng kiếm hải mênh mông cũng bị cạn kiệt, tất cả Thần Kiếm đều ở dưới hai cỗ thác kiếm oanh giết lẫn nhau tan thành mây khói, toàn bộ kiếm hải vì vậy mà hủy diệt.
Dưới sự bắn phá khủng bố cùng với lực lượng trùng kích mạnh mẽ, tia lửa bắn tung toé đầy trời, toàn bộ bầu trời đều bị thiêu đốt tới đỏ rực, dường như không gian cũng từng chút bị hòa tan.
Tiếng nổ mạnh thật lâu mới tan đi, mà bầu trời bị thiêu đốt tới đỏ rực, màu sắc cũng chậm rãi nhạt dần đi, một lúc lâu sau mới là trời quang mây tạnh, tuy nhiên, trên bầu trời vẫn lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa.
Cảnh tượng này, khiến tu sĩ cường giả ở đây cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, dưới sự oanh giết như vậy, trên bầu trời còn lưu lại dấu vết, đây là lực sát thương đáng sợ cỡ nào, đừng nói là thế hệ trẻ tuổi, cho dù là cường giả thế hệ trước, thậm chí là lão tổ đại giáo, lại có người nào có thể ngăn cản được một chiêu đáng sợ như vậy.
Đạm Hải Kiếm Hoàng, quả nhiên là danh bất hư truyền, trong lúc nhất thời làm cho người ta không khỏi hai mặt nhìn nhau, đúng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi. Thật sự khiến người ta bội phục.
“Đủ cường đại, Đạm Hải Kiếm Hoàng không hổ là Đạm Hải Kiếm Hoàng.” Có thế hệ trẻ tuổi không khỏi nói thầm: “Khó trách là thiên tài đệ nhất thiên hạ.”
“Vậy Lý Thất Dạ thì sao?” Có người liền không nhịn được chen vào một câu như vậy.
Nếu như nói, Đạm Hải Kiếm Hoàng là thiên tài tuyệt thế vô song, thậm chí xưng là đệ nhất thiên tài Kiếm Châu. Như vậy còn Lý Thất Dạ thì sao?
Mặc dù nói, không có bất kỳ người nào phủ nhận thực lực của Đạm Hải Kiếm Hoàng, có thể nói, Đạm Hải Kiếm Hoàng tại trong lúc giơ tay nhấc chân, đều là Kiếm Đạo tự nhiên, uy lực tuyệt luân, thậm chí hắn không cần Thần Kiếm nơi tay, nhấc tay liền có thể lấy thiên địa làm kiếm, thực lực như vậy, đích thật là khiến thế hệ trẻ tuổi ảm đạm lu mờ.
Nhưng mà, bây giờ so sánh với loại thiên tài vô song như Đạm Hải Kiếm Hoàng, vậy Lý Thất Dạ nên coi là gì chứ?
Câu hỏi như vậy, làm cho rất nhiều tu sĩ cường giả đều không trả lời được, chỉ có thể trong lúc nhất thời, hai mặt nhìn nhau, không biết nên dùng từ ngữ gì đi hình dung Lý Thất Dạ cho thỏa đáng.
Đạm Hải Kiếm Hoàng tại trong lúc phất tay, chính là Kiếm Đạo tự nhiên, mà loại cử chỉ này của Lý Thất Dạ, nên nói cái gì cho phải? Mặc dù nói, mỗi một cái động tác của Lý Thất Dạ, không hề giống Kiếm Đạo tự nhiên của Đạm Hải Kiếm Hoàng, cũng không có loại phong thái tuyệt thế kia, thậm chí có thể nói, Lý Thất Dạ nhất cử nhất động, một chiêu một thức, đều lộ vẻ thô thiển, tục tằn.
Nếu như nói, lấy chiêu thức tinh tuý, công pháp biến hóa đến xem, Lý Thất Dạ dùng loại động tác thô thiển, tục tằn này, giống như làm cho người ta không thèm để vào mắt, có chút không coi ra gì.
Oái oăm nhất lại chính là, Lý Thất Dạ dùng loại động tác thô thiển, tục tằn này lại hóa giải được Kiếm Đạo tuyệt thế của Đạm Hải Kiếm Hoàng, hơn nữa không chỉ là Đạm Hải Kiếm Hoàng, mà ngay cả Hư Không Thánh Tử cũng là như vậy, có thể nói, Lý Thất Dạ tùy ý hóa giải, cũng không phải là cái gì ngẫu nhiên, hay là trùng hợp may mắn gì cả.
“Tà môn ư?” Có cường giả không khỏi lẩm bẩm một tiếng.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người cảm thấy dùng hai chữ “Tà môn” cũng đã không cách nào đi hình dung Lý Thất Dạ, động tác thô thiển tục tằn như vậy, lại vẫn hóa giải được Kiếm Đạo tuyệt thế, kết quả như vậy, đừng nói là tất cả tu sĩ cường giả ở đây, cho dù là Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử, cũng cảm thấy không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
“Nếu như Đạm Hải Kiếm Hoàng là tuyệt thế thiên tài, vậy Lý Thất Dạ thuộc dạng nào?” Cũng có người lớn mật hỏi như thế.
Đạm Hải Kiếm Hoàng là tuyệt thế thiên tài liền không cần phải nhiều lời, nhưng Lý Thất Dạ thì sao? Trước kia, rất nhiều người cho rằng Lý Thất Dạ chẳng qua là nhà giàu mới nổi, dùng tiền đập chết người, nhưng bây giờ còn có ai dám nói vậy nữa sao?
“Diệu nhân, thiên chi kiêu tử?” Tất cả mọi người không biết dùng từ ngữ nào thích hợp nhất để hình dung Lý Thất Dạ.
“Kỳ tích chi tử.” Có cường giả không khỏi lẩm bẩm: “Kỳ tích tồn tại, kỳ tích chi vương. . .”
Có nhiều người suy nghĩ rất nhiều từ ngữ, đều cảm thấy không cách nào hoàn toàn để hình dung Lý Thất Dạ, không cách nào đem Lý Thất nhận thức chung một cách chính xác cả.
Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, nếu thật sự phải dùng từ ngữ nào đó để hình dung Lý Thất Dạ, thật ra chỉ có hai chữ “Kỳ tích” này là tương đối thích hợp nhất.
Khi rất nhiều tu sĩ cường giả ở trong lòng tâm tư rối bời, thì vào lúc này, sắc mặt của Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử cũng không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử bọn hắn cũng không phải là hạng người không có kiến thức, lúc này, bọn hắn đã hiểu rõ, Lý Thất Dạ cũng không phải nhà giàu mới nổi gì cả, càng không phải là kẻ đơn giản chỉ dựa vào tiền đập chết người, hắn nhất định là kẻ thâm tàng bất lộ.
Trong giây phút này, bất luận là Đạm Hải Kiếm Hoàng, hay Hư Không Thánh Tử, cũng đều ý thức được rằng, bọn hắn đã gặp được kình địch, một kình địch đáng sợ.
“Không biết tôn giá từ đâu mà tới? Xuất thân từ sư môn nào?” Cuối cùng, Đạm Hải Kiếm Hoàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trịnh trọng, lúc này Đạm Hải Kiếm Hoàng không dám có chút thái độ khinh địch, nghiêm túc đối mặt với Lý Thất Dạ như cường địch.
Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử cũng không phải chỉ có hư danh, một khi đã chấn chỉnh lại thái độ, chắn chắn sẽ thận trọng hơn nhiều.
“Đến từ chỗ nên đến.” Lý Thất Dạ mỉm cười, nói ra: “Đi tới nơi nên đi, về phần sư môn, ta chính là sư.”
*(nguyên văn 我便是师 – ngã tiện thị sư : vì thế sư ở đây không biết là sư phụ, lão sư, hay sư môn?? đạo hữu nào là cao thủ, góp ý giúp đỡ tý nhé)
Lý Thất Dạ trả lời như vậy, lập tức khiến Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử liếc nhìn nhau, trong lúc nhất thời càng đoán không ra, Lý Thất Dạ giống như là một đoàn sương mù.
Nếu như nói, Lý Thất Dạ không trả lời từ nơi nào mà đến, điều này có thể lý giải, nhưng là, bất kỳ tu sĩ cường giả nào, đối với sư môn của mình cũng đều tôn trọng, trừ khi là nghịch đồ. Nhưng Lý Thất Dạ lại nói thẳng mình chính là sư, thoáng chốc như là gạt bỏ sư môn của chính mình, cách nói như thế, dường như đối với môn phái xuất thân của mình rất là bất kính.
Trừ phi Lý Thất Dạ thật sự xuất thân là tán tu, không hề có sư môn.
Nhưng, bất kể là Đạm Hải Kiếm Hoàng hay là Hư Không Thánh Tử, đều cảm thấy điều này là không thể, dù sao, Lý Thất Dạ có được tạo hóa như vậy, không có khả năng không có sư môn, càng không khả năng là một kẻ tán tu.
Một kẻ tán tu, căn bản không có khả năng đạt tới độ cao như vậy, nhất định phải có danh sư chỉ điểm.
Nhưng vừa rồi nhìn Lý Thất Dạ xuất thủ, bất luận là Đạm Hải Kiếm Hoàng hay Hư Không Thánh Tử, đều nhìn không thấy manh mối gì, căn bản không nhìn ra lai lịch sư môn của Lý Thất Dạ.
Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử đều là người có kiến thức uyên bác, không dám nói nắm rõ hết võ công bí thuật trong thiên hạ, nhưng là, tuyệt đại đa số từng chiêu từng thức, bọn hắn cũng có thể nhìn ra được một chút đầu mối từ trong đó, nhưng khi Lý Thất Dạ xuất thủ, bọn hắn lại không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, không hiểu ra làm sao.
Trên thực tế, vào thời điểm này, không chỉ là Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử, rất nhiều tu sĩ cường giả ở đây, cũng muốn biết lai lịch xuất thân của Lý Thất Dạ.
“Là cái môn phái nào nhỉ?” Có cường giả âm thầm lẩm bẩm, nói ra: “Là Đạo Quân truyền thừa ư? Hay là hậu đại của Đại Đế Cổ?”
Nhưng là, rất nhiều tu sĩ cường giả bấm tay tính toán, lại cảm thấy suy tính không ra lai lịch của Lý Thất Dạ, đương nhiên, có thể phủ định một điều rằng, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải đệ tử Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành, như vậy chỉ còn lại Kiếm trai, Thiện Kiếm tông, Bách Binh sơn mấy cái Đạo Quân truyền thừa thực lực cường đại này.
Nhưng mà, nhìn quan hệ giữa Lý Thất Dạ cùng đám người Đại Địa Kiếm Thánh, lại không giống như là đệ tử của mấy Đạo Quân truyền thừa này.
“Có lẽ, hắn xuất thân từ Vân Mộng trạch.” Có cường giả không khỏi nghĩ tới đãi ngộ của Lý Thất Dạ tại Vân Mộng trạch, nói thầm.
“Cũng chưa chắc, Lý Thất Dạ thi triển ra thủ đoạn, không thấy có bất cứ quan hệ nào với Vân Mộng trạch.” Có một vị lão tổ già khú đế trầm ngâm một chút, khẽ lắc đầu.
“Được rồi, làm nóng người cũng xong rồi.” Tại thời điểm Đạm Hải Kiếm Hoàng cùng Hư Không Thánh Tử đang trầm mặc, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra: “Có phải nên tới lúc dọn món ngon hay không.”
Tại thời điểm này, Đạm Hải Kiếm Hoàng cùng Hư Không Thánh Tử không khỏi liếc nhìn nhau, bọn hắn cũng không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Mặc kệ ngươi xuất thân từ môn phái nào.” Lúc này Hư Không Thánh Tử lạnh lùng nói: “Nhưng giờ khắc này, nếu ngươi muốn xông tới, chính là cử chỉ không sáng suốt, cho dù ngươi có thể qua được cửa ải của chúng ta, cũng chỉ có một con đường chết.”
Mặc dù Đạm Hải Kiếm Hoàng cùng Hư Không Thánh Tử đều biết Lý Thất Dạ thâm tàng bất lộ, nhưng bọn hắn vẫn không hề lùi bước, dù sao, bọn hắn một người là hoàng đế Hải Đế kiếm quốc, một người là thành chủ Cửu Luân thành, bất luận là đối mặt với kẻ địch thế nào, bất luận là đối mặt với cục diện ra sao, bọn hắn cũng không phải là người tuỳ tiện lùi bước.
“Hôm nay, liền xem như cự đầu giá lâm, cũng không thay đổi được cục diện này.” Đạm Hải Kiếm Hoàng dáng vẻ lạnh băng, chầm chậm nói: “Nếu như ngươi bây giờ quay đầu rời khỏi, chúng ta sẽ bỏ qua ở đây, còn không, chính là tự tìm đường chết.”
Biết rõ Lý Thất Dạ thâm tàng bất lộ, nhưng, Đạm Hải Kiếm Hoàng thái độ vẫn rất cường ngạnh.
Đạm Hải Kiếm Hoàng lời này vừa dứt, mang chút mùi vị khác biệt.
Có tu sĩ cường giả trong lòng không khỏi chấn động, hít một hơi lãnh khí, nói ra: “Chẳng lẽ nói, Hạo Hải Tuyệt Lão cũng tới rồi.”
“Không phải chứ, thật sự đã tới?” Đoán được có khả năng này, có không ít người tâm thần kịch chấn.
Ngũ đại cự đầu Kiếm Châu, Chiến Thần đã chết, vợ chồng Nhật Nguyệt Đạo Hoàng đã về ở ẩn, hiện tại chỉ còn duy nhất Trường Tồn Kiếm Thần, Hạo Hải Tuyệt Lão, Lập Địa Kim Cương.
Nếu như nói, Hạo Hải Tuyệt Lão cùng Lập Địa Kim Cương đều tới đây, như vậy, người nào có thể cải biến thế cục trước mắt này? Ai cũng bất lực, cho dù Trường Tồn Kiếm Thần có tới, chỉ sợ cũng không làm được gì.
Cho nên, nghĩ đến khả năng như vậy, không ít tu sĩ cường giả hai mặt nhìn nhau, chính xác như Đạm Hải Kiếm Hoàng vừa nói, cho dù Lý Thất Dạ có thực lực đánh bại Đạm Hải Kiếm Hoàng, Hư Không Thánh Tử, cũng chỉ là tự tìm đường chết, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải là đối thủ của Lập Địa Kim Cương, Hạo Hải Tuyệt Lão.
Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, Lập Địa Kim Cương liên thủ với Hạo Hải Tuyệt Lão, ai có thể địch nổi?
Chỉ có điều, mọi người cũng cảm thấy, lúc này Đạm Hải Kiếm Hoàng nói chuyện mặc dù là cường ngạnh, nhưng cũng hết sức khách khí, vậy mà nguyện ý bỏ qua cho Lý Thất Dạ, xóa bỏ ân oán trước kia, đây cũng thật là đủ rộng lượng, đương nhiên, cũng nói rõ là Đạm Hải Kiếm Hoàng có vài phần kiêng kị Lý Thất Dạ.
“Đến thì cũng đã đến rồi, làm gì có chuyện quay đầu liền đi chứ.” Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhàn nhạt nói ra: “Hơn nữa, Vạn Thế Kiếm, đã là đồ vật có chủ, các ngươi cũng từ bỏ ý niệm này đi, đồ vật này không thuộc về các ngươi.”
“Bá đạo ——” Lý Thất Dạ thuận miệng nói ra, lập tức rung động lòng người, thử hỏi khắp thiên hạ, có mấy ai dám quát mắng Hải Đế kiếm quốc, Cửu Luân thành như vậy chứ? Giống như là kêu thì tới ngay, đuổi là đi liền.

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next