Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 907: Ngựa gỗ bí ẩn tại website SStruyen.Net
Bạch Ông, Thạch Hạo bị các báu vật kinh thế hù ngu người. Bọn họ chưa từng thấy qua nhiều báu vật như thế, những báu vật bình thường hai người không dám mơ nhưng hôm nay bị lấy ra trao đổi.
Bạch Ông rùng mình, nhắc nhở:
– Đó . . . Đó là tiên đế thọ huyết.
Lý Thất Dạ không phản ứng, Bạch Ông hiểu rằng hắn không để mắt đến tiên đế thọ huyết. Bạch Ông thầm sợ hãi, không để tiên đế thọ huyết vào mắt, quá bá khí.
Chủ bán không trả lời, Tiễn Vô Song ủ rũ ngồi xuống. Đây là lần thứ hai Tiễn Vô Song bị đả kích trong hôm nay, lần đầu là niềm kiêu hãnh bị Lý Thất Dạ đè bẹp. Chủ bán không thmèp hản ứng với tiên đế thọ huyết, hỏi sao Tiễn Vô Song không ủ rũ?
Mấy đại nhân vật khác đều báo ra thứ mình có, linh tinh đủ loại. Có vũ khí, báu vật, dược vương, bí kíp, vân vân và vân vân. Lý Thất Dạ không thèm nhướng mi mắt lên.
Mấy người mua kêu giá xong có một lão tổ đại giáo giấu mặt mở miệng nói:
– Chỗ ta có một con ngựa gỗ nhỏ.
Lão tổ rất tiếc của nhưng cuối cùng cắn răng nói:
– Ta không tiện nói con ngựa gỗ nhỏ này có thần thông gì, ngựa gỗ này là thứ thủy tổ tiên đế tộc ta để lại, là trọng bảo trong tộc . . .
Lão tổ ngập ngừng, lão tiếc đứt ruột, nhưng lão rất cần có trường thọ quả.
Lão tổ đại giáo tiếp tục bảo:
– Nếu chủ bán đồng ý thì ta nguyện đổi con ngựa gỗ nhỏ với trường thọ quả.
Lão tổ đại giáo sợ chủ bán không trông thấy con ngựa gỗ nhỏ, kêu người thạch nhân phường nâng khay gỗ lên.
Đó là một con ngựa gỗ nhỏ trông rất bình thường, màu xám trắng, không quá bắt mắt.
Đám người nhìn con ngựa gỗ nhỏ, không ai nói ra được con ngựa gỗ có chỗ nào quý giá, nhưng lão tổ có thể trở thành khách quý chí tôn trong thạch nhân phường, còn tự giới thiệu tổ tiên là tiên đế, dù người ngoài không đoán ra được lai lịch nhưng biết nó không phải hàng giả.
Vừa nghe bốn chữ con ngựa gỗ nhỏ thì Lý Thất Dạ mở mắt ra.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ đi vào phòng riêng, ra lệnh cho người thạch nhân phường:
– Lấy con ngựa gỗ nhỏ đó lại đây xem.
Được tin, người đấu giá vội nói với lão tổ đại giáo:
– Chủ bán đồng ý xem con ngựa gỗ nhỏ của quý khách.
– Tốt tốt tốt!
Lão tổ đại giáo sốt ruột cần trường thọ quả, nếu không đã chẳng lấy trọng bảo tổ tiên để lại ra trao đổi.
Rất nhanh con ngựa gỗ nhỏ rơi vào tay Lý Thất Dạ, hắn xem cẩn thận, nói với người thạch nhân phường:
– Đồng ý giao dịch.
Người đấu giá nhận được tin, tuyên bố ngay:
– Rất vui báo cho mọi người một tin tốt, trường thọ quả đã có chủ nhân. Chủ bán đồng ý đổi trường thọ quả với con ngựa gỗ nhỏ của vị khách quý này!
Người đấu giá dứt lời, Địa Ngu tiên đế nhìn nhau. Đa số người muốn biết con ngựa gỗ nhỏ do tiên đế để lại rốt cuộc có tác dụng gì.
Tiếc rằng các người mua không thể nghiên cứu kỹ con ngựa gỗ nhỏ. Hai bên bán và mua không muốn nói nhiều về con ngựa gỗ nhỏ, nên các người mua dù tò mò cũng không được đáp án.
Người đấu giá gõ búa, hưng phấn tuyên bố:
– Tốt lắm, bây giờ ta chính thức tuyên bố hội đấu giá này kết thúc viên mãn!
Người đấu giá rất hưng phấn, cuộc đấu giá này là lớn nhất, khó tin nhất từ lúc gã chủ trì đến nay. Nó sẽ đặt nét bút đậm trên con đường đấu giá của gã.
Đấu giá kết thúc, các khách quý, những người mua không muốn lộ mặt đi đường đặc biệt ra ngoài. Người ngoài không thể thấy ai tham gia đấu giá.
Lý Thất Dạ từ bỏ tiên đế thọ huyết chọn con ngựa gỗ nhỏ không chút bắt mắt, Bạch Ông ngây người hỏi:
– Có . . . Đáng giá không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đáng hay không cũng tùy người.
Bạch Ông, Thạch Hạo không nhìn ra tác dụng của con ngựa gỗ nhỏ, không biết nó có điểm gì đặc biệt.
Lý Thất Dạ sẽ không nói cho Bạch Ông, Thạch Hạo biết.
Lý Thất Dạ làm thủ tục giao hàng với thạch nhân phường, sau đó cùng Bạch Ông, Thạch Hạo rời đi.
Trong lòng hai người rất vui, hưng phấn, kích động.
Thạch Hạo thì khỏi nói, gã được một lô thần do Bách Thảo dược đế để lại, chuyện cả đời gã không dám mơ.
Bạch Ông có một lô thần Chu Tước thần hỏa, mặc dù thua xa Thạch Hạo nhưng đã quá đủ cho lão, ít nhất cả đời lão không mua nổi lô thần như vậy.
Bọn họ có được thứ vô cùng quý giá toàn nhờ hơn Lý Thất Dạ, hai người rất cảm kích hắn.
Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo rời khỏi thạch nhân phường, đi qua mấy con phố bỗng bị người chặn đường.
Người chặn đường Lý Thất Dạ là Liệt Kiệt, truyền nhân của Liệt gia. Bạch Ông rất nhanh nhạy, ngay khi Liệt Kiệt nhảy ra trước mắt Lý Thất Dạ thì lão chặn gã lại ngay.
Bạch Ông chậm rãi nói:
– Liệt Kiệt công tử, có chuyện gì hãy nói tại đây đi.
Liệt Kiệt uy phong khiếp người, lạnh lùng quát:
– Cẩu nô tài, tránh qua một bên!
Trong mắt Liệt Kiệt thì Bạch Ông chỉ là một nô tài.
Thân phận Bạch Ông không thấp, tuy lão không xuất thân thế gia nhưng có Cổ Tùng yêu vương làm chỗ dựa, nếu thật sự cứng lên thì lão không sợ gì Liệt Kiệt.
Bạch Ông phất tay, đệ tử Cổ Tùng yêu vương ùa lên. Đệ tử Cổ Tùng yêu vương tùy thời chờ lệnh gần đó.
Bạch Ông lạnh lùng nói:
– Liệt Kiệt công tử, mời về cho. Lý công tử là khách quý của Cự Trúc quốc, không phải ngươi muốn gặp thì gặp được!
Thái độ của Bạch Ônglàm Liệt Kiệt tức giận mặt đỏ rần, gã hận không thể lao qua dạy Lý Thất Dạ và cẩu nô tài này một bài học, nhưng bị đệ tử Cổ Tùng yêu vương ngăn lại.
Liệt Kiệt quát với Lý Thất Dạ:
– Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta!
Liệt Kiệt đe dọa:
– Quốc đô không phải chỗ cho tiểu tử từ bên ngoài đến dung thân, có tiền chẳng là gì! Trong quốc đô có hàng đống thế gia hào môn ngươi không đắc tội nổi. Nếu biết điều hãy cút ngay đi, không thì ngươi sẽ không cụp đuôi chạy ra quốc đô mà là chết không có chỗ chôn.
Đây chính là chênh lệch. Cùng ghét Lý Thất Dạ, có ý định giết Lý Thất Dạ nhưng Tiễn Vô Song khác hẳn Liệt Kiệt. Tiễn Vô Song không chặn đường Lý Thất Dạ như thế này, nếu nàng muốn làm chắc chắn sẽ ra tay giết hắn chứ không phải hăm dọa, phô trương thanh thế.
Tiểu nhân vật như Liệt Kiệt không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, nhưng gã uy hiếp làm hắn dừng bước.
Lý Thất Dạ ngoái đầu nhìn Liệt Kiệt, chậm rãi nói:
– Liệt gia đúng không? Đây là hào môn rác rưởi gì? Có một đốm mồi lửa thì sao? Nhớ kỹ, hỏa nguyên có thể diệt Liệt gia, cũng khiến ngươi chết oan chết uổng.
Lý Thất Dạ lười để ý Liệt Kiệt, hắn xoay người đi.
Liệt Kiệt nghe Lý Thất Dạ kiêu ngạo nói, Liệt Kiệt tức giận cao giọng quát:
– Ha ha ha, ta sợ ngươi chắc? Tiểu tử, có giỏi thì đừng đi!
Liệt Kiệt muốn đuổi theo Lý Thất Dạ cũng không có cơ hội, gã bị đệ tử Cổ Tùng yêu vương ngăn lại. Liệt Kiệt hậm hực giậm chân rời đi, gã thề nhất định sẽ cho tiểu bối vô danh từ ngoài đến này biết mùi.
Lý Thất Dạ mới quay về phủ đệ của Cổ Tùng yêu vương thì lão đã chờ sẵn từ bao giờ. Thấy Lý Thất Dạ, Cổ Tùng yêu vương chạy ra ghênh đón ngay.
Cổ Tùng yêu vương cười tươi nói:
– Chúc mừng công tử, công tử đi thạch nhân phường thắng lợi trở về.