Chương 905: Tảng đá của Ngoan Thế tiên đế (2)

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 905: Tảng đá của Ngoan Thế tiên đế (2) tại website SStruyen.Net
Trong phút chốc mấy dược sư lai lịch linh người báo ra đồ vật của mình nhưng đều bị chủ bán từ chối. Chắc hẳn chủ bán bị thương rất khủng, mấy dược sư báo ra kim tán có hiệu quả trị thương rất tuyệt nhưng chủ bán không cần, nói lên các thánh dược này không thể trị lành vết thương của chủ bán được.
Các người mua báo ra thứ mình có, Lý Thất Dạ phong kín không gian, lấy năm cánh hoa tiên thương thược dược bỏ vào hộp báu.
Các khách mua báo ra thánh dược trị thương đều bị chủ bán phủ định, cuối cùng không ai lấy ra được thuốc tốt hơn.
Chủ bán hơi thất vọng, khẽ thở dài:
– Nếu ai có cách nào giới thiệu nguyên lão hoàng tộc Dược quốc, để ta đổi đoạn hồn kinh tiên tán sẽ được thưởng dày.
Vết thương của chủ bán không lạc quan, rất cần có thánh dược trị thương. Nhưng các người mua cung cấp thánh dược không phải thứ chủ bán muốn, nên y mới nói câu đó.
Đám người nhìn nhau. Hoàng tộc Dược quốc, nói dễ hơn làm. Đám người nhìn hướng Hoàng Phủ Hào, nếu bảo ai có thể tiến cử được thì chỉ mình gã.
Hoàng Phủ Hào cười khổ, dễ gì quen được nguyên lão hoàng tộc Dược quốc? Đại hiền bình thường chưa chắc người ta chịu gặp.
Lý Thất Dạ đưa hộp báu chứa cánh hao tiên thương thược dược cho người phòng đấu giá.
– Chỗ ta có chút món đồ nhỏ.
– Đưa cho vị khách nhìn xem có cần không.
Nhiều người nhìn hướng Lý Thất Dạ, rất tò mò trong hộp báu chứa cái gì. Lý Thất Dạ liên tục hai lần ra tay rộng rãi, bây giờ hắn muốn không gây chú ý cũng khó.
Người phòng đấu giá bưng hộp báu vào phòng kia ngay, bên trong phát ra tiếng kinh kêu của chủ bán.
Chủ bán lạc giọng kêu lên:
– Trên đời thật sự có vật đó?
Tiếng kêu của chủ bán làm đám người nhìn nhau. Các người mua nhìn Lý Thất Dạ, mọi người suy đoán lai lịch của hắn. Kêu giá hù chết người, mang theo thánh phẩm trị thương vô song. Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch gì? Là truyền thừa đế thống tiên môn hay hậu nhân của dược đế?
Nhưng dù là loại nào thì đều nổi tiếng như cồn trong Thạch Dược giới, thế nhưng Lý Thất Dạ vô danh, không ai biét lai lịch của hắn.
Trong phòng riêng phát ra tiếng hỏi của chủ bán:
– Nếu vị công tử này đồng ý thì ta nguyện ý trao đổi với công tử.
Chủ bán rất sốt ruột, y rất cần thứ của Lý Thất Dạ.
Tuy chỉ có năm cánh hoa tiên thương thược dược nhưng thế đã là tiên dược vô thượng, có thể chữa lành mọi vết thương. Tiên thương thược dược được gọi là tiên dược, nó chữa lành vết thương cực nặng của Lý Thất Dạ, càng đừng nói mấy thứ khác.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đồng ý.
Mọi người tò mò Lý Thất Dạ cho chủ bán cái gì? Thứ này quý giá còn hơn đoạn hồn kinh tiên tán, đám người nghĩ nát óc cũng không ra có kim tán chữa thương nào quý báu hơn đoạn hồn kinh tiên tán.
Trong khi các người mua kinh ngạc suy đoán, người đấu giá nói:
– Được rồi, tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, cũng là báu vật nặng ký chấm dứt đấu giá. Các vị khách quý, mọi người hãy cùng nhau kéo màn cuộc đấu giá này thật hoàn mỹ đi.
Các người mua chăm chú hơn, tảng đá Ngoan Thế tiên đế vốn là báu vật nặng ký kết thúc, giờ nó nhường vị trí. Các người mua tò mò, là cái gì khiến thứ tiên đế để lại phải nhường vị trí?
Lý Thất Dạ ngồi trên ban công thì ung dung bình thản, hắn biết thứ sắp đấu giá là gì, vì hắn nhờ thạch nhân phường thay mặt đấu giá giùm.
Vật phẩm đấu giá được nâng lên, các cặp mắt chăm chú nhìn. Khay đặt một vật, thứ đó trông như khoai lang, bề ngoài bình thường, hoàn toàn nhìn không ra thứ này có cái gì đặc biệt.
Đại nhân vật như yêu hoàng, thạch hoàng nhìn thứ đó sau ngơ ngác ngó nhau. Nhưng thạch nhân phường là tấm biển vàng, sẽ không lấy thứ bình thường ra đấu giá.
Có yêu hoàng tò mò hỏi người đấu giá:
– Đây là cái gì?
– Không phải tiểu nhân khuếch đại, thứ này thật sự rất hiếm thấy.
Người đấu giá trả lời:
– Sợ là trong các vị khách quý không nhiều người biết nó. Thạch nhân phường lần đầu tiên đấu giá thứ này, đây là lần thứ hai lão đông gia trông thấy nó.
Có thạch hoàng nóng nảy bảo:
– Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Nó là thứ gì, mau nói đi.
Người đấu giá mỉm cười nói:
– Đây là dược vương rất ghê gớm, có thể nói là tiên dược. Các vị dược sư đại nhân hãy nhìn kỹ đi, có thể sẽ nhận ra.
Cuối cùng một lão dược sư già khú đế đứng dậy, mắt đục trợn to, cực kỳ kích động lắp bắp:
– Không . . . Không lẽ . . . Là trường thọ quả trong truyền thuyết?
Dược sư gài khú đế nói làm đám dược sư chấn động.
– Cái gì, trường thọ quả?
Các dược sư đứng bật dậy, trố mắt nhìn kỹ thứ dó.
Một dược sư nhỏ giọng nói:
– Trường thọ quả, tuy là quả nhưng kết trái ở phần rễ, hình dạng như khoai, trong đen ánh tím . . .
Dược sư đó lạc giọng hét lên:
– Đây đúng là trường thọ quả trong truyền thuyết!
Nghe câu khẳng định, các lão tổ đại giáo núp trong phòng kín bật thốt:
– Trường thọ quả!
Các căn phòng tối lộ ra những cặp mắt sáng nóng cháy.
– Lý lão có ánh mắt rất chuẩn, không uổng là dược lão tiếng tăm lừng lẫy trong Dược vực chúng ta.
Người đấu giá khen lão dược sư đầu tiên nhận ra trường thọ quả:
– Các vị, không sai, đây chính là trường thọ quả.
Các người mua lạc giọng:
– Trường thọ quả, có thật không? Thứ này là dược vương trong dược vương, rất hiếm có. Dù không phải tiên dược nhưng trong mắt nhiều người nó không thua gì tiên dược.
Những người mua lớn tuổi càng không ngồi yên, đứng bật dậy. Lão tổ đại giáo trong phòng tối thì nhìn chằm chằm vào trường thọ quả.
Có lão dược sư kích động nói:
– Trường thọ quả, ta trở thành dược sư năm ngàn năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó.
Người đấu giá nói:
– Các vị, đây là một trái trường thọ quả. Trường thọ quả một rễ hai ngọn, đây là một trong hai trái đó. Thạch nhân phường nhận người ủy thác đấu giá.
Các người mua nín thở, lão tổ đại giáo thì khỏi phải nói. Trước đó là thời đại đạo khó, cơ bản đại hiền chưa sinh ra. Những lão tổ đại giáo hiện nay toàn là đại hiền sống mấy vạn năm hay càng lâu hơn, bọn họ dựa vào thì huyết thạch phong ấn, chôn mình dưới lòng đất ngủ say.
Những nhân vật như vậy tuổi thọ có hạn, một số lão tổ đại giáo sắp hết tuổi thọ, đang hấp hối. Lão tổ đại giáo như thế không muốn xuất thế, chưa đến phút cuối cùng thì bọn họ sẽ luôn chôn mình dưới đất.
Nhân vật như thế khao khát có thánh thảo tiên dược kéo dài tuổi thọ hơn bất cứ ai. Những đại giáo cường quốc có thực lực, đặc biệt là đế thống tiên môn cố gắng cho lão tổ dùng các người mua.
Tuy thọ dược đẳng câp này thường được bán giá trên trời nhưng là thứ kéo dài tuổi thọ thông thường nhất. Đến nay thọ dược dành cho đại hiền rất đắt khách.
Lão tổ đế thống tiên môn ăn thọ dược như cơm bữa, nó không phải cách vạn năm, càng dùng nhiều thọ dược thì hiệu quả càng kém, cuối cùng vô hiệu.
Nhiều lão tổ đại giáo, đế thống tiên môn dựa vào thọ dược chống đỡ. Có lão tổ đại giáo kéo dài hơi tàn đến khi thọ dược hết hiệu quả, đành tìm linh thảo tiên dược kéo dài tuổi thọ khác quý hiếm hơn.

Prev
Next