Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 901: Tiền, ta có (2) tại website SStruyen.Net
Công tử, Hoàng Phủ Hào này có lai lịch kinh người. Hắn là đại công tử của Hoàng Phủ thế gia, là người thừa kế. Hoàng Phủ thế gia từng liên nhân mấy đời với Dược quốc, có thể nói Hoàng Phủ thế gia có nhiều bà con trong Dược quốc, toàn là đại nhân vật hoàng tộc, vương tộc. Nghe đồn Hoàng Phủ Hào và truyền nhân đương thời của đế khí có quan hệ họ hàng, chỗ dựa sau lưng siêu cứng.
Đúng thật, Hoàng Phủ thế gia và Dược quốc liên nhân mấy đời, có Dược quốc chống lưng, thực lực của Hoàng Phủ thế gia hù chết người. Hoàng Phủ Hào có thể trở thành truyền nhân Hoàng Phủ thế gia trừ gã là đại công tử, có thiên phú rất cao ra còn một lý do nữa là gã có quan hệ bà con với truyền nhân đương thời của Dược quốc.
Người ngoài không không dám kết luận thân bao nhiêu, có người bảo là họ hàng xa, có người nói là bà con gần. Tóm lại Hoàng Phủ Hào có quan hệ bà con với truyền nhân đương thời của Dược quốc.
Dược quốc là vật khổng lồ, nhất môn tam đế, bốn vị dược đế. Được bám đùi vật khổng lồ như thế trong Thạch Dược giới còn ai dám đụng vào ngươi?
Bạch Ông đang nhắc Lý Thất Dạ tốt nhất đừng đối địch với Hoàng Phủ Hào.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế thái sư, ung dung hỏi:
– Chuyện này liên quan gì ta?
Bạch Ông không biết nên nói cái gì. Lão không rõ Lý Thất Dạ bị thô thần kinh hay vô địch thiên hạ mà tự tin như vậy. Nhìn khắp thiên hạ không mấy ai dám phớt lờ Hoàng Phủ thế gia.
Bạch Ông hít sâu, nhỏ giọng nói:
– Công tử, bản thân Hoàng Phủ Hào cũng rất kinh người. Hoàng Phủ Hào được gọi là dược sư thiên tài thứ năm, có tạo nghệ dược đạo rất sâu. Nếu Hoàng Phủ Hào không bỏ công sức vào tu hành thì không chừng đã chung nhóm bốn dược sư thiên tài.
– Nghe nói Hoàng Phủ Hào đã đến cảnh giới thánh hoàng một đoạn thời gian, khiến người e ngại hơn là đôi hoàng kim thạch nhãn của hắn có uy lực như tổ tiên.
Bạch Ông là tiểu nhân vật, với lão nếu lùi một bước trời cao biển rộng thì lão sẽ lùi lại, lão không gan góc như Lý Thất Dạ.
Nhưng như Bạch Ông nói, Hoàng Phủ Hào đúng là rất mạnh. Hoàng Phủ Hào là Thạch Nhân tộc, xuất thân cao quý không thể tả, bẩm sinh đã có xác thịt. Khi Hoàng Phủ Hào sinh ra giữ lại đôi mắt đá, đây là hoàng kim thạch nhãn uy lực vô địch của tổ tiên bọn họ, chuyện này rất hiếm thấy.
Bình thường phản tổ là biến thành thân đá, yếu dần đi. Hiếm hoi có người đá phản tổ được huyết thống mạnh nhất của tổ tiên.
Lý Thất Dạ vẫn thản nhiên như không:
– Vậy rồi sao?
Bạch Ông ngoan ngoãn im miệng. Lý Thất Dạ không phải tiểu tử mới ra đời, hắn không để Hoàng Phủ Hào vào mắt làm Bạch Ông cảm thấy hắn còn mạnh hơn lão tưởng tượng. Trước đó Bạch Ông đã đánh giá thấp Lý Thất Dạ.
Lúc này Hoàng Phủ Hào rất muốn giết Lý Thất Dạ, gã trừng hắn, bất giác hai mắt lộ ra sát ý.
Hoàng Phủ Hào hít sâu, cắn răng làm liều.
Hoàng Phủ Hào trầm giọng nói:
– Một ngàn sáu trăm vạn!
– Không, không, không.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi phải rõ ràng là ta ra giá không phải tinh bích phẩm chất thấp. Ta ra một ngàn sáu trăm ạn, phẩm chất tinh bích là loại vấn thế đại hiền chuyên dùng. Nếu ngươi ra phẩm chất đại hiền chuyên dùng thì ngươi phải kêu giá ba ngàn vạn trở lên.
Trong đại hiền tinh bích đa số người nhắc đến là tiêu chuẩn phẩm chất thấp nhất, tức là tinh bích sơ thế đại hiền chuyên dùng.
Tuy cùng là đại hiền tinh bích nhưng một đẳng cấp cách biệt một trời một vực. Một khối đại hiền tinh bích, trong đó ẩn chứa thiên địa tinh khí hù chết người. Thiên địa tinh khí mênh mông như thế phẩm chất kém một chút đã chia ra mười vạn tám ngàn dặm.
Mọi người ngơ ngẩn.
Có yêu hoàng đứng bật dậy, lạc giọng:
– Tinh bích vấn thế đại hiền chuyên dùng? Bị điên sao!?
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, quá điên cuồng. Khi nói về tinh bích người ta thường lấy tiêu chuẩn phẩm chất thấp nhất, nếu không sẽ đặc biệt chỉ định đẳng cấp nào.
Hoàng Phủ Hào tức hộc máu, mặt đỏ rần. Một ngàn năm trăm vạn đại hiền tinh bích tiêu chuẩn, dù được lão tổ ủng hộ thì bản thân gã sẽ phải đập nồi bán sắt. Nếu như là phẩm chất vấn thế đại hiền, dù thạch nhân phường đông ý cho Hoàng Phủ Hào đổi, người bán đồng ý thu tinh bích sơ thế đại hiền của gã thì phải bỏ ra ba ngàn vạn mới được. Hoàng Phủ Hào không chịu nổi số lượng đó.
Lúc này trên đài đấu giá, người đấu giá lau mồ hôi lạnh, con số quá kinh.
Hoàng Phủ Hào biểu tình cực kỳ khó xem, ngồi phịch xuống ghế. Lúc này Hoàng Phủ Hào đành từ bỏ kêu giá, gã không trả nổi, ngoài bỏ cuộc ra gã biết làm gì đây? Hoàng Phủ Hào trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ lấy lô thần.
Trên đài đấu giá, người đấu giá hăng tiết gà, cánh tay cầm búa gỗ run run:
– Một ngàn năm trăm vạn tinh bích, phẩm chất vấn thế đại hiền! Có ai ra giá cao hơn không?
Giá như thế ai dám ra? Chuyện không thể nào, rất kinh khủng. Cuối cùng người đấu giá gõ búa quyết định.
Giọng người đấu giá run run hưng phấn nói:
– Một ngàn năm trăm vạn tinh bích, phẩm chất vấn thế đại hiền, vật phẩm đấu giá thuộc về vị công tử này!
Cuối các người mua đành kết luận là:
– Đầu năm nay có nhiều kẻ điên.
Có yêu hoàng kiềm không được nói:
– Phá của cũng không nên như vậy, phá của đến mức này thật là không có thiên lý.
Một ngàn năm trăm vạn phẩm chất tinh bích vấn thế đại hiền, chỉ có kẻ điên mới làm, đây là cậu ấm siêu phá của.
Bị vật phẩm đấu giá phẩm chất cảm nhiễm, người đấu giá hưng phấn nói:
– Báu vật tiếp theo là một binh khí, đạo ngoại kỳ binh . . .
Trong phòng riêng, một lát sau người phòng đấu giá đưa lô thần đến. Lý Thất Dạ tùy tay lấy một túi Càn Khôn ra đưa cho người đến.
Lý Thất Dạ ném lô thần cho Thạch Hạo:
– Cố gắng tu luyện đi, ngươi muốn sở hữu lô thần này phải tốn nhiều tâm huyết ma hợp với nó. Miễn ngươi cố gắng thì chắc chắn sẽ được nó công nhận, vậy tạo nghệ dược đạo của ngươi sẽ bước lên nấc rất ghê gớm.
Người trong phòng đấu giá bị Lý Thất Dạ bạo tay hù ngây ngẩn. Bọn họ là nhân viên phòng đấu giá, thấy bao nhiêu là phú hào, đại nhân vật, nhưng bỏ ra mấy ngàn vạn đại hiền tinh bích mua một lô thần, tùy tay tặng cho người bên cạnh mình như ném đồng nát. Xa xỉ, phí của hết thuốc cứu chữa, người phòng đấu giá chưa từng thấy loại người này.
Thạch Hạo thì sợ hãi run rẩy, khi lô thần bị ném hướng gã thì Thạch Hạo vội bay lên đón lấy, ôm chặt như sợ làm rớt nó. Thứ có giá mấy ngàn vạn đại hiền tinh bích, Thạch Hạo sợ nó bị va đụng gì.
Thạch Hạo khó khăn lấy lại tinh thần, gã vô cùng cảm kích quỳ rạp xuống:
– Đại ca . . . Ta . . . Ta . . . Ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng!
Thạch Hạo là người thành thật, muôn vàn lời muốn nói thốt ra khỏi môi chỉ có một câu này.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Chăm chỉ luyện đi. Lô thần này đúng là ghê gớm, thiên tính gần dược, tương lai có nó nếu ngươi trồng thảo trồng dược sẽ được lợi nhiều. Quan trọng hơn lô thần này từng luyện đế đan, nó sẽ khiến phẩm chất đan dược ngươi luyện ra lên một đẳng cấp.