Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 897: Thời gian của ta rất quý giá (2) tại website SStruyen.Net
Lão nhân vội đáp:
– Vâng vâng.
Lão nhân hỏi Hồ tổng quản:
– Hồ tổng quản, đấu giá vòng đầu sao rồi?
Hồ tổng quản trả lời:
– Bây giờ đang đấu giá lô tôn nặng ký cuối cùng, mới bắt đầu đấu giá.
Người đấu giá bổ sung thêm:
– Bây giờ người đấu giá cao nhất là công tử Liệt gia, ra giá một vạn sáu thánh tôn tinh bích.
Lý Thất Dạ liếc Liệt Kiệt, nói với người đấu giá:
– Ta muốn lô thần này.
Liệt Kiệt kết thù với Lý Thất Dạ, nghe hắn nói thì biến sắc mặt, lạnh lùng nói:
– Bây giờ là ta ra giá cao nhất, đã đấu giá thì ngươi nên làm theo quy tắc. Chẳng lẽ ngươi muốn ra giá thấp, ép mua ép bán?
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Liệt Kiệt:
– Một vạn sáu ngàn khối thánh tôn tinh bích?
Lý Thất Dạ nói với người đấu giá:
– Ta ra trăm khối đại hiền tinh bích.
Lý Thất Dạ thốt lời gây xôn xao, mọi người nhìn hắn chằm chằm.
– Trăm khối đại hiền tinh bích!
Bạch Ông, Thạch Hạo cũng hết hồn. Đó là đại hiền tinh bích, suốt dời bọn họ chưa từng thấy đẳng cấp đó.
Tuy tinh bích có thể thay đổi nhưng đó là trên nguyên tắc, còn thực hành thì không thể nào. Trừ phi ngươi lấy cao đổi thấp hoặc ra giá trên trời.
Ví dụ một khối đại hiền tinh bích đổi lấy tinh bích khác như thánh hoàng, thánh tôn, chắc chắn có hàng đống người vui vẻ đổi với ngươi.
Nếu muốn dùng thánh hoàng, thánh tôn tinh bích đổi đại hiền tinh bích thì rất khó, ra giá cao hơn tiêu chuẩn bị trường cũng không ai chịu đổi, trừ phi ra giá trên trời.
Đối với tu sĩ, tinh bích càng cao cấp càng khó cầu, nhất là tinh bích đẳng cấp đại hiền gần như bị vật khổng lồ đế thống tiên môn lũng đoạn. Đại giáo truyền thừa có tinh bích đẳng cấp đại hiền trở lên hoặc là siêu cường đại hay tổ tiên tích lũy.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn quá điên cuồng. Một trăm khối đại hiền tinh bích mua một lô thần, còn có điều gì điên hơn nữa?
Lý Thất Dạ nhìn Liệt Kiệt:
– Ngươi còn muốn ra giá không?
Liệt Kiệt biểu tình cực kỳ khó xem. Mặc dù Liệt gia rất giàu nhưng Liệt Kiệt không lấy đại hiền tinh bích ra được, Liệt gia khó thể bỏ ra đại hiền 85.s
Lý Thất Dạ lười biếng nói:
– Được rồi, nếu không ai ra giá cao hơn nữa thì quyết định vậy đi.
Thái độ kiêu ngạo của Lý Thất Dạ làm nhiều người bất đắc dĩ. Nhiều dược sư trong phòng đấu giá cũng rất muốn có phẩm chất này, nhưng dùng một trăm khối đại hiền tinh bích hoặc nhiều hơn nữa để mua nó thì quá điên.
– Không, không, không.
Lão nhân vội trả tinh bích lại cho Lý Thất Dạ:
– Nếu công tử muốn lô thần này thì thạch nhân phường tặng cho công tử là được, món quà nhỏ không đáng là bao.
– Cũng được.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân:
– Nếu người có thành ý như vậy thì ta sẽ thành tâm làm ăn.
Lão nhân thạch nhân phường vừa ra tay đã tặng lô thần có hỏa nguyên Chu Tước thần hỏa cho Lý Thất Dạ. Mọi người hút ngụm khí lạnh, là cái gì làm lão nhân rộng rãi như thế?
Thạch Hạo, Bạch Ông đã ngu người. Lô thần giá trị một trăm khối đại hiền tinh bích nói tặng là tặng ngay, quá khó tin. Bọn họ không hiểu nổi cuộc sống của nhà giàu.
Lão nhân thạch nhân phường tự mình dẫn đường đưa Lý Thất Dạ vào đấu giá nửa vòng sau.
Phòng đấu giá nửa vòng sau càng xa hoa, xa xỉ hơn. Mỗi khách quý có phòng riêng, thấy rõ đài đấu giá.
Tại đây ngươi có thể lộ mặt ngồi ngay ban công, cảm nhận không khí đấu giá. Nếu không muốn lột mặt thì ẩn trong phòng riêng, không ai nhìn thấy ngươi.
Lão nhân thạch nhân phường dẫn Lý Thất Dạ vàop hòng riêng, khi hắn ngồi xuống thì lô thần cũng đóng gói xong.
Lão nhân đưa cho Lý Thất Dạ:
– Món quà nhỏ không đáng là bao.
– Vậy ta xin vui lòng nhận.
Lý Thất Dạ nhận lấy lô thần, hắn không thèm xem, trao tay cho Bạch Ông.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Bạch Ông trên đường đi hướng dẫn, vất vả rồi, tặng lô thần cho người.
Lão nhân thạch nhân phường chẳng hề bất ngờ trước hành động của Lý Thất Dạ, hắn có thể tùy tay lấy ra thứ đó, lô thần không lọt vào mắt hắn cũng đúng.
Bạch Ông thì khác, lão run rẩy, ngây người.
Bạch Ông lắp bắp:
– Cho . . . Cho . . . Cho ta?
Đây là thứ đắt giá nhất Bạch Ông nhận được trong đời.
Lý Thất Dạ có hảo cảm với Bạch Ông, về kinh nghiệm, tầm mắt của lão đều rất phong phú, còn là dược sư. Lý Thất Dạ quyết định để Bạch Ông làm người dẫn đường cho Thạch Hạo.
– Sau này Thạch Hạo vào cung đình rèn luyện còn cần Bạch lão ngó chừng giùm.
Bạch Ông vô cùng trịnh trọng hứa hẹn:
– Xin công tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Thạch Hạo thật tốt!
Lão nhân thạch nhân phường nghiêm túc hỏi Lý Thất Dạ:
– Công tử, ta có thể giám định lại lần nữa không?
Được Lý Thất Dạ cho phép, lão nhân bắt ấn đè hộp báu, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận quan sát thứ trong hộp báu. Lão nhân nhìn tới nhìn lui, còn hít ngửi, xem xét kỹ càng.
Bạch Ông, Thạch Hạo tò mò, muốn nhìn xem có gì trong hộp báu. Tiếc rằng hộp báu bị thủ ấn phong lại, Thạch Hạo, Bạch Ông không thấy được.
Xem xong lão nhân thạch nhân phường cung kính hỏi:
– Không biết công tử bán cho thạch nhân phường hay đấu giá?
– Đấu giá.
Lý Thất Dạ nói:
– Ta không muốn tinh bích, ta chỉ muốn vật đổi vật. Miễn thứ người bán khiến ta hứng thú là ta giao dịch, còn nếu không có thứ làm ta thích, trong thạch nhân phường nếu có thứ gì ta hứng thú thì các ngươi có thể nuốt vật đấu giá này.
Lão nhân thạch nhân phường nói:
– Đã hiểu.
Lão nhân thạch nhân phường không hề thấy lạ. Lý Thất Dạ tùy tiện ném một trăm khối đại hiền tinh bích ra, tùy tay đưa ra báu vật như thế, hắn không phải loại nhà giàu mới nổi, không phải kẻ may mắn nửa đường nhặt của báu, chắc chắn có lai lịch lớn.
Đôi mắt lão nhân thạch nhân phường nhìn vô số người, biết Lý Thất Dạ lợi hại như rồng lặn đầm sâu.
Lý Thất Dạ không thiếu tiền như tinh bích, vậy chỉ có báu vật độc nhất vô nhị mới đánh động hắn được.
Lão nhân thạch nhân phường bảo đảm với Lý Thất Dạ:
– Công tử yên tâm, thạch nhân phường sẽ không làm công tử thất vọng. Có mấy vị lão tổ lai lịch kinh người đến đấu giá, ta tin bọn họ sẽ có hứng thú với đồ của công tử.
Bạch Ông, Thạch Hạo nghe đoạn đối thoại, hút ngụm khí lạnh. Lão nhân thạch nhân phường nói lão tổ ý chỉ vài lão tổ đại giáo, không chừng có cả đế thống tiên môn. Loại nhân vật này lai lịch ngập trời, như bọn họ không tiếp xúc nổi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Vậy thì tốt.
Hồ tổng quản đến hỏi ý lão nhân:
– Lão tổ tông, còn mấy vị khách mới chưa đến, bây giờ bắt đầu đấu giá nửa vòng sau được chưa?
Lão nhân thạch nhân phường nhìn Lý Thất Dạ, gật đầu, nói:
– Bắt đầu đi, thời gian quý giá, khách mới không đến kịp thì đành bỏ lỡ cơ hội vạn năm khó gặp.
Hồ tổng quản vâng dạ rời đi. Lão nhân thạch nhân phường cẩn thận cất đi hộp báu.
Lão nhân thạch nhân phường nói với Lý Thất Dạ:
– Công tử có việc gì cần cứ dặn bảo, ta đi làm việc trước.
Lý Thất Dạ gật đầu, lão nhân rời đi. Trong phòng riêng chỉ còn tỳ nữ hầu hạ.
Có tỳ nữ bưng khay đến, trong kay đặt một lệnh bài.