Chương 856: Ly biệt không đổ lệ

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 856: Ly biệt không đổ lệ tại website SStruyen.Net
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh băng nhìn phương xa.
Mặc kệ dưới lòng đất chỗ Tổ giới quỷ quái nằm quỷ vật gì thì Lý Thất Dạ quyết lật tung nơi đó lên. Hắn sẽ hủy bỏ Tổ giới, bất chấp tất cả. Lý Thất Dạ cần biết một điều.
Lam Vận Trúc nhìn vẻ mặt của Lý Thất Dạ, khẽ thở ra, nàng biết có khuyên gì thì hắn sẽ không nghe.
Lý Thất Dạ nói với Lam Vận Trúc:
– Về đi, nói với chư lão không cần quan tâm chuyện này, nhiều người đến chỉ để chịu chết. Mình ta đủ ứng phó tổ giới, không cần lo cho ta.
Lý Thất Dạ khẽ hôn trán Lam Vận Trúc, tim nàng rung lên. Lam Vận Trúc trực giác sắp mất Lý Thất Dạ, nàng vươn tay ra ôm cổ hắn. Mặc kệ có mặt người ngoài, Lam Vận Trúc hôn Lý Thất Dạ, nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình và ngây thơ. Lam Vận Trúc to gan thè lưỡi chui vào miệng Lý Thất Dạ, hôn hắn nồng nhiệt.
Tiên Phàm nhìn hai người hôn nóng bỏng, nàng cười khổ, mặt đỏ rực.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc khó khăn rời nhau.
Lý Thất Dạ nhìn mặt Lam Vận Trúc đỏ rực, mỉm cười:
– Nha đầu, sau này về Phi Hoài thôn một chuyến, tổ tiên nàng có để lại đồ vật cho các người.
Lý Thất Dạ thì thầm bên tai Lam Vận Trúc nhiều điều, một số bí mật về Phi Hoài thôn. Đổi lại người khác, dù có là hậu đại của Phi Dương tiên đế chưa chắc Lý Thất Dạ chịu nói. Nhưng Lý Thất Dạ nói các bí mật cho Lam Vận Trúc nghe, đủ chứng minh nàng có địa vị trong lòng hắn.
Lam Vận Trúc run lên, nàng hít sâu, nhìn Lý Thất Dạ lần cuối:
– Ngươi . . . Ngươi hãy bảo trọng, sống trở về Thiên Lý Hà!
Lam Vận Trúc xoay người đi, nàng đi thật xa vẫn không dám ngoái đầu nhìn Lý Thất Dạ. Lam Vận Trúc sợ nếu quay đầu lại sẽ không kiềm chế được mình.
Tiên Phàm từ biệt Lý Thất Dạ:
– Hy vọng ngươi sẽ khải hoàn trở về, cửa Ngu Sơn lão tiên quốc luôn mở rộng hoan nghênh Lý huynh tiến đến làm khách.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm rời đi, Lý Thất Dạ thở dài. Lý Thất Dạ nhấc chân định đi nhưng chợt ngừng, đổi hướng đi Phong Đô thành.
Lý Thất Dạ đến Phong Đô thành nhưng hắn không đi vào mà đứng trước cửa, hắn định vào, cuối cùng không bước tiếp.
Lý Thất Dạ nhìn Phong Đô thành, lòng rất phức tạp, muôn vàn lời nói chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Lý Thất Dạ định gặp lại chủ nhân Tổ Lưu một lần, nhưng hắn không biết gặp nhau rồi nói gì đây. Từ biệt sao? Bọn họ đã làm từ lần trước.
Trước kia làm Âm Nha, hắn mấy lần ra vào Phong Đô thành, khi đi chẳng hề buồn, chính xác hơn là nỗi lòng không phức tạp. Bởi vì Lý Thất Dạ biết hắn sẽ trở về, dù qua vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm, hắn sẽ về, hắn có thể sống lâu thật lâu.
Mặc dù thời gian lâu dài đến đâu, mặc kệ Lý Thất Dạ rời đi bao lâu, hắn và chủ nhân Tổ Lưu sẽ có ngày gặp mặt. Nhưng đời này thì khác, Lý Thất Dạ không biết lần này từ biệt có thể gặp lại không? Lý Thất Dạ tin tưởng có thể, nhưng chuyện đời khó đoán, nào ai biết trước? Lý Thất Dạ nhìn Phong Đô thành, vô vàn cảm thán, các cảm xúc hỗn độn. Trước kia giữa Lý Thất Dạ và chủ nhân Tổ Lưu vì chuyện Minh Độ tiên đế nên hơi gượng gạo, chủ nhân Tổ Lưu tức giận thật lâu không nguôi chuyện Lý Thất Dạ ích kỷ mang Minh Độ tiên đế đi.
Nhưng mọi chuyện đã qua, bọn họ cười xóa ân thù. Lý Thất Dạ tin tưởng chủ nhân Tổ Lưu luôn ủng hộ hắn, giống như hắn mãi mãi ủng hộ chủ nhân Tổ Lưu.
Lý Thất Dạ im lặng đứng bên ngoài Phong Đô thành. Chủ nhân Tổ Lưu ngủ trên ghế đá bỗng mở mắt ra, đôi mắt như nhìn thấu thiên địa ức vạn dặm.
Lý Thất Dạ đứng bên ngoài Phong Đô thành thật lâu sau thở dài, xoay người đi.
Ngay khi Lý Thất Dạ định quay đi, sau lưng chợt vang lên thanh âm:
– Như thế nào? Muốn đi mà không chào một tiếng sao?
Lý Thất Dạ xoay người. Một cái bóng mờ ảo đứng trong cửa thành, là chủ nhân Tổ Lưu. Mặc dù chân thân chủ nhân Tổ Lưu không đến nhưng một lũ thần niệm xuất hiện.
Lý Thất Dạ nhìn cái bóng mông lung, khẽ thở dài.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Ta biết ngươi đang ngủ nên không quấy rầy.
Cái bóng chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh, gã rất bất mãn đáp án của Lý Thất Dạ.
Hai người lặng im nhìn nhau, Lý Thất Dạ có nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói sao, nói thế nào.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng hỏi:
– Ngươi vẫn định đi chịu chết?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không đến phút cuối làm sao biết lộc về tay ai? Ta tin mình là người cười đến cuối cùng. Có một số việc nên chấm dứt, dù vì ta, vì U Thánh giới hay vì Phong Đô thành!
– Chuyện của ta thì tự ta kết thúc, ngươi cảm thấy U Thánh giới cần ngươi làm anh hùng sao?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Từ vạn cổ đến bây giờ lịch sử do người thắng viết, nếu ngươi chết trận sẽ không trở thành anh hùng mà bị xem như ác ma. Ít ra thật lâu về sau ngươi sẽ là ác ma tội lỗi tày trời trong miệng quỷ tộc các đời, một ác ma định đồ diệt quỷ tộc!
– Vậy thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không quan tâm người khác nói gì, không để ý đời sau nói cái gì, nếu không từ trăm ngàn vạn năm nay ta đã chẳng ẩn sau màn.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng hỏi:
– Ngươi chán sống rồi? Muốn tìm cách chết mới mẻ?
Chủ nhân Tổ Lưu không khuyên Lý Thất Dạ, nhưng rõ ràng gã không hy vọng hắn tấn công Tổ giới.
– Không chỉ vì ngươi, không chỉ vì quỷ vật nằm dưới lòng đất Tổ giới.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Với ta thì ta không cần biết bên trong có quỷ vật gì, đây là ân oán của cá nhân ta. Ta muốn biết một đáp án! Bất kể như thế nào, dù cho xé rách Tổ giới thì ta sẽ lật ra đáp án!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng hỏi:
– Vì người kia sao?
Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu, im lặng thật lâu sau khẽ thở dài:
– Coi như đi, nhưng không hoàn toàn. Tóm lại một số bí ẩn luôn quanh quẩn trong lòng, ta cần một đáp án.
– Ngươi sẽ chết rất khó xem. Ngươi cho rằng khởi nguyên tỏa mâu sẽ giét được quỷ vật đó sao?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Dù có thể giết nó, nhưng khi gặp quỷ vật e rằng ngươi không có cơ hội.
Nghe như chủ nhân Tổ Lưu đả kích Lý Thất Dạ, có thật hay không thì lòng hắn biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bây giờ ta cần không phải đả kích, ngươi làm ta mất hết niềm tin, mất sĩ khí. Ta cần sự khích lệ.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, im lặng, dường như kêu gã nói ra lời khích lệ là rất khó khăn.
– Ngươi chán sống, muốn đi tìm chết thì ta chẳng thèm lo nữa.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Nhưng ngươi không được quên còn nợ ta, ngươi đừng tưởng trốn. Ngươi nợ ta, dù ngươi có thành quỷ cũng phải trả nợ, biết không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Biết, ta sẽ sống sót để trả nợ.
Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu thật lâu sau dứt khoát quay đi.
Chủ nhân Tổ Lưu đứng trong Phong Đô thành lạnh lùng nói:
– Nhớ kỹ, ngươi làm quỷ cũng phải trả hết nợ cho ta!
Lý Thất Dạ đã đi xa, tiếng cười khẽ vọng về:
– Vân nhi yên tâm, ta sẽ không chết. Một ngày nào đó ta sẽ lại đến Phong Đô thành.

Prev
Next