Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 692: Ngộ đạo bờ bên kia tại website SStruyen.Net
Chân long, thần hoàng, thần linh giảng kinh trong cốc lớn không phải thật mà do đại đạo pháp tắc biến thành, nhưng Thiên Luân Hồi tham ngộ đại đạo áo nghĩa là thật.
Có tu sĩ trẻ tuổi xem hiểu huyền diệu, nhỏ giọng nói:
– Lợi hại, hắn tham ngộ đại đạo huyền diệu thật sự.
Dị tượng Thiên Luân Hồi ngộ đạo kinh người hơn Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử nhiều. Thiên Luân Hồi được thu hoạch kinh thiên, các tu sĩ trẻ tuổi rất hâm mộ và khâm phục.
Có người khẽ thở dài:
– Một trong tam kiệt . . .
Dù là người trẻ tuổi tâm cao khí ngọa đến đâu, thiên tài xuất sắc cỡ nào, đối diện tam kiệt, tồn tại như Thiên Luân Hồi thì bọn họ chỉ còn cách gục xuống cái đầu ngẩng cao.
Có tu sĩ trẻ tuổi ở lại thử xem có thể hưởng sái, tham ngộ một vài thứ không. Nhưng bọn họ tham ngộ cỡ nào cũng không thể quan sát huyền diệu trong đó.
Tuy một ngọn núi một dòng nước trong đại lục nỳ đều là công pháp, chất chứa đại đạo huyền diệu nhưng hiếm có tham ngộ được chút ít. Hiểu được một chút đã là thu hoạch lớn.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi thử từng ngọn núi, từng con sông, cuối cùng bỏ cuộc. Bọn họ không phục không được, không phải mỗi một người đều giống Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử, càng đừng nói đến Quỷ Trùng Ma Tử.
Tham ngộ không có thu hoạch, mọi người đưa mắt nhìn hướng khác. Trước khi đến đây đám người nghe nói có kho báu, có thể là núi báu chưa xuất thế của Phong Đô thành. Thế là đám người thích thú tìm báu vật, định lùng tìm từng tấc đất.
Có nhìn hướng khung trời, lúc có đặt chân trên đất liền đã chú ý đến quốc gia đó.
Có người thử leo lên trời nhưng mặc cho bọn họ trèo lên thế nào, dùng báu vật, tự bay đến độ cao nhất định sẽ té xuống.
Có người không chết tâm suy đoán:
– Chắc chắn có cách leo lên trời!
Có người suy đoán quốc gia trên trời là kho báu trong truyền thuyết, có thể núi báu Phong Đô thành nằm trong đó.
Thoáng chốc vô số người lùng tìm, hy vọng sẽ tìm được kho báu dưới đất hoặc manh mối leo lên quốc gia trên trời.
Có công mài sắt có ngày nên kim, mọi người tìm kiếm rốt cuộc có người phát hiện manh mối ở tận cùng phía đông:
– Có một chỗ khác với tất cả, nơi đó có sự sống!
Từ khi bước lên mảnh đất này mọi người liền phát hiện chỗ này kỳ lạ hơn Phong Đô thành, hoàn toàn không có sinh mệnh, hết thảy từ pháp tắc biến thành. Hiện nay phát hiện một nơi có sự sống làm đám người mừng rỡ.
– Chẳng lẽ là lối vào kho báu?
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi ùa hướng mảnh đất có sự sống.
Thu Dung Vãn Tuyết hóa trang lẫn vào đám người từ lâu, nên khi biết tin tức nàng cũng chạy tới đó.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết đến nơi có khá nhiều người tụ tập.
Mảnh đât có sự sống là một ốc đảo nhỏ, trong dó có hồ nước, bốn phía mọc cây xanh um tùm, thấp thoáng tường đổ, dường như nơi này từng có cung điện sau đó sụp đổ.
Mọi người ở trong đại lục âm trầm này nhiều ngày, khi bước vào ốc đảo này tập thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều thiên tài nổi tiếng lừng lẫy đều chạy tới. Như Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử vân vân, bọn họ từ bỏ tham ngộ công pháp, muốn tìm kho báu trong truyền thuyết. Nghe nói phát hiện mảnh đất có sự sống, đám người vội vàng chạy tới.
Thu Dung Vãn Tuyết biết ốc đảo sự sống cực kỳ quan trọng, sau khi chen chân vào nàng cẩn thận xem xét mỗi một tấc đất, muốn tìm ra có gì khác lạ.
Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết nghiên cứu rất kỹ vẫn không phát hiện nơi này có gì lạ.
Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết, tu sĩ trẻ tuổi đến ốc đảo tập trung nghiên cứu, nhưng nhìn sao cũng thấy đây chỉ là ốc đảo bình thường, không có gì xuất sắc.
Thu Dung Vãn Tuyết định nghiên cứu kỹ hơn thì trong ốc đảo bỗng xôn xao.
Thì ra có mấy thiên tài quỷ tộc đang đuổi tu sĩ trẻ tuổi tộc khác đi:
– Quỷ tộc có thể ở lại, những người khác mau rời khỏi đây.
Tu sĩ trẻ tuổi tộc khác tức giận bất bình hỏi:
– Dựa vào cái gì?
Có người mắt sắc thấy trong hồ bạc phương xa lóe bảo quang, dường như có báu vật xuất thế.
Tu sĩ trẻ tuổi không phải quỷ tộc lớn tiếng hét to:
– Có báu vật xuất thế!
– Quỷ tộc có thể ở lại, những người khác đi ngay, mau!
Hồ nước phát ra bảo quang càng lúc càng sáng, nhiều cường giả quỷ tộc hơn xua tu sĩ tộc khác đi.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhân tộc tức giận nói:
– Nơi này không phải chỗ của quỷ tộc các ngươi!
Tu sĩ nhân tộc chưa nói xong đã bị một hòa thượng ném ra ngoài, niệm kinh nói:
– Ngã phật từ bi, nếu ai còn ở lại đây thì không chỉ bị quăng đi rồi thôi!
Tu sĩ trẻ tuổi không phải quỷ tộc biến sắc mặt nói:
– Quỷ Tăng!
Có cường giả nhân tộc trầm giọng nói:
– Quỷ Tăng, đừng khinh người quá đáng!
Có tiếng cười khẩy nói:
– Khinh người quá đáng rồi sao?
Một khung xương vàng bước ra, xương ma sát lách cách.
Tu sĩ trẻ tuổi bị đuổi đi lòng chìm xuống:
– Thanh Kim Tử!
Không chỉ Thanh Kim Tử ra mặt, có Bách Gia Chư Tử, Thần Nhiên hoàng tử, có thể nói đa số cường giả quỷ tộc đều tập trung tại đây.
Thần Nhiên hoàng tử liếc mắt nhìn cường giả nhân tộc, lạnh lùng cười:
– Con kiến nhân tộc cũng dám ồn ào ở đây, có phải muốn chán sống không?
Tu sĩ nhân tộc biểu tình cực kỳ khó xem, tuy bị Thần Nhiên hoàng tử nhục nhã khó chịu vô cùng nhưng không còn lựa chọn.
Tu sĩ trẻ tuổi các tộc khác lòng cực kỳ bất mãn, cảm thấy tức giận nhưng tình huống mạnh hơn người, bọn họ đành nuốt cơn tức vào bụng.
Giờ ai nhìn cũng hiểu có Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng muốn độc chiếm ốc đảo, những người khác muốn nhúng chàm kho báu nơi đây là chuyện không thể nào.
Tu sĩ tộc khác cực kỳ không cam lòng nhưng không biết làm sao, thực lực của đối phương bày ra đó.
Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng một khi hợp sức, chỉ cần đám truyền nhân đế thống tiên môn như Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử không đến thì bọn họ gần như đại biểu lực lượng cường đại nhất đương thời.
Đám người Thanh Kim Tử là thiên tài nổi tiếng lừng lẫy, đế thống tiên môn rất sâu. Tu sĩ tộc khác dù muốn cướp báu vật cũng bất lực.
Thu Dung Vãn Tuyết lẫn trong tu sĩ trẻ tuổi tộc khác, đang định theo đám người rời khỏi ốc đảo thì Quỷ Tăng hai tay chắp vào nhau, đôi mắt lửa quỷ nhìn nàng chằm chằm.
– Thu Dung tộc trưởng, xin hãy ở lại.
Lòng Thu Dung Vãn Tuyết chìm xuống, làm bộ như không nghe thấy. Thu Dung Vãn Tuyết cho rằn Quỷ Tăng không nhận ra nàng.
Quỷ Tăng nheo đôi mắt quỷ, ngoài cười nhưng trong không cười âm hiểm trầm giọng nói:
– Thu Dung tộc trưởng muốn bần tăng tự mình mời sao?
Quỷ Tăng nhìn Thu Dung Vãn Tuyết chằm chằm.
Mọi người nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, lúc này nàng muốn đi cũng không được.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, đứng ra nói:
– Đa tạ các hạ.
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu:
– Ta chỉ đến mở mắt, không dám chạm vào kho báu.
Quỷ Tăng cười âm trầm:
– Thu Dung tộc trưởng khách sáo quá, cùng là quỷ tộc đương nhiên tộc trưởng nên ở lại, không chừng được một, hai báu vật?
– Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là tiểu tộc, không chịu nổi trân bảo như vậy, ta xin nhận ý tốt của các hạ.