Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 672: Hoàng kiệu phu (2) tại website SStruyen.Net
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Hoàng Kiệu Phu, ngươi trở nên rộng rãi từ bao giờ?
Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kiệu Phu chằm chằm:
– Được rồi, một trăm con cá Dạ Dương, ngươi có chuyện gì hãy nói đi.
Lý Thất Dạ giao một trăm cá Dạ Dương cho Hoàng Kiệu Phu.
Hoàng Kiệu Phu nhận cá Dạ Dương, cẩn thận lấy một quyển sách cổ ra, vẻ mặt nịnh nọt giao cho Lý Thất Dạ.
– Công tử gia, ta biết công tử là tiên nhân giáng trần, chắc chắn là chân tiên rất siêu. Tiểu nhân có một quyển sách cổ tên là Tá Long Thủ, coi như chút tấm lòng của tiểu nhân, đa tạ đại nhân ghé qua mua bán với ta.
– Tá Long Thủ?
Lý Thất Dạ rung động nói:
– Cổ thuật này khá lâu rồi, ta nhớ thật lâu không xuất hiện, đây là cổ thuật làm đế thống tiên môn phải động lòng.
Hoàng Kiệu Phu cười tươi nói ngay:
– Tụ ngữ nói dúng, son phấn tặng giai nhân, bảo kiếm xứng anh hùng. Chỉ nhân vật như đại nhân mới đủ tư cách xứng với cổ thuật này, đại nhân thấy có đúng không?
Thu Dung Vãn Tuyết rung động, tuy nàng không biết Tá Long Thủ là cổ thuật gì nhưng thứ làm đế thống tiên môn động tâm đủ chứng minh cổ thuật đó rất lợi hại. Thu Dung Vãn Tuyết hiểu mới rồi Hoàng Kiệu Phu bán bí kíp cho Lý Thất Dạ chỉ kết duyên.
– Hoàng Kiệu Phu ơi Hoàng Kiệu Phu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nếu ta không nhớ lầm thì ngươi nổi tiếng vắt cổ chảy ra nước, sao đột nhiên rộng rãi như vậy? Nói đi, có chuyện gì, đừng vòng vo với ta.
Hoàng Kiệu Phu xoa tay cười gượng, gã do dự thật lâu sau nói:
– Ta . . . Ta có một việc cầu xin đại nhân, ta muốn đại nhân nói góp vào với Tổ Thần Tổ Lưu, vì . . . Vì . . . Tiểu nhân muốn rời khỏi Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động, rời khỏi Phong Đô thành? Đây là chuyện không thể nào, từ vạn cổ đến bây giờ chưa từng nghe có quỷ sứ rời khỏi Phong Đô thành.
– Cầu tình với chủ nhân Tổ Lưu?
Lý Thất Dạ liếc Hoàng Kiệu Phu:
– Hoàng Kiệu Phu, ngươi nên biết chưa từng có ai rời khỏi Phong Đô thành, ít nhất các ngươi không được.
– Không, đại nhân, có từng rời đi.
Hoàng Kiệu Phu vội nói:
– Có đã đi ra và còn thành công, tuy ta không mấy rõ ràng nhưng cuối cùng hình như được Tổ Thần cho phép.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn hướng Lý Thất Dạ. Lúc trong Tổ Lưu, chủ nhân Tổ Lưu đúng là nhắc đến chuyện này, Lý Thất Dạ lừa người nào rời khỏi Phong Đô thành. Nói vậy công tử nhà nàng từng khiến một quỷ sứ thành công rời khỏi Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết năm xưa không phải quỷ sứ rời khỏi Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết không rõ giữa Lý Thất Dạ và chủ nhân Tổ Lưu xảy ra chuyện gì, nàng lờ mờ đoán được vì chuyện này khiến tình cảm hai người rạn nứt.
Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kiệu Phu:
– Hoàng Kiệu Phu ơi Hoàng Kiệu Phu, quả nhiên ngươi không chết tà tâm, đã chết lần này đến lần khác nhưng vẫn nhớ chuyện này.
Hoàng Kiệu Phu gãi đầu nói:
– Ha ha ha, tiểu nhân không hiểu đại nhân đang nói gì.
Bộ dáng Hoàng Kiệu Phu thật thà chất phác.
Lý Thất Dạ nheo mắt nhìn Hoàng Kiệu Phu, nói:
– Hoàng Kiệu Phu, ngươi không phải con người, ngươi chỉ là một lũ chấp niệm trong Phong Đô thành. Một khi bước ra Phong Đô thành thì ngươi sẽ tan thành mây khói, dù chủ nhân Tổ Lưu tha cho ngươi thì ngươi không thể nào rời khỏi đây, ngươi chỉ phí công.
Hoàng Kiệu Phu hít sâu, nghiêm túc nói:
– Đại nhân, ta cảm thấy mình có thể, ta cảm ứng được mạng sống của mình, mạch đập của Phong Đô thành.
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút nhìn chằm chằm đôi mắt đầy sức sống của Hoàng Kiệu Phu, nghiêm túc hỏi:
– Hoàng Kiệu Phu, ngươi lột xác tám lần đúng không?
Hoàng Kiệu Phu gãi đầu nói:
– Ta không rõ đại nhân nói gì, nhưng ta cảm thấy mình có sức sống, chắc rời khỏi Phong Đô thành được.
Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kiệu Phu, im lặng. Trước kia Minh Độ tiên đế cũng ra khỏi Phong Đô thành. Thật ra về trước Lý Thất Dạ có chú ý đến Hoàng Kiệu Phu, gã khác với Minh Độ tiên đế. Tuy nhiên Lý Thất Dạ cảm thấy Hoàng Kiệu Phu khác biệt với tất cả, cho gã đủ thời gian thì có ngày sẽ lột kén thành bướm.
Nhưng chuyện này không đơn giản chút nào.
Thấy Lý Thất Dạ im lặng, Hoàng Kiệu Phu sốt ruột xoa tay nói:
– Đại nhân năn nỉ giùm tiểu nhân là được, dù có thành công hay không tiểu nhân đều sẽ báo đáp đại nhân. Tiểu nhân biết Phong Đô thành có một kho báu thần, là thần vật trong truyền thuyết. Miễn đại nhân nói giùm tiểu nhân thì tiểu nhân sẽ nói vị trí kho báu thần cho đại nhân.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động. Truyền thuyết nói có thần vật trong Phong Đô thành nhưng chưa từng nghe có ai được kho báu thần, được thần vật trong truyền thuyết. Bây giờ Hoàng Kiệu Phu nói thì chắc không sai.
– Hoàng Kiệu Phu ơi Hoàng Kiệu Phu, ngươi quá xem thường ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nếu ta muốn đào báu vật Phong Đô thành thì đừng nói là kho báu thần, núi báu ta cũng lấy được. Miễn ta muốn thì trong này không có gì ta không lấy được. Ngươi biết tại sao năm xưa ta dưa người kia ra Phong Đô thành không? Chỉ vì ta yêu tài.
Hoàng Kiệu Phu lúng túng:
– Tiểu nhân hồ đồ, hồ đồ.
Hoàng Kiệu Phu tát mình một cái:
– Tiểu không nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lý Thất Dạ xua tay nói:
– Được rồi Hoàng Kiệu Phu, đừng diễn kịch với ta. Ngươi có bao nhiêu cân chẳng lẽ ta không biết sao?
– Tiểu nhân biết đại nhân chính là chân tiên cửu thiên, không so đo với tiểu nhân.
Hoàng Kiệu Phu biết đã tìm đúng người, miệng lưỡi trơn tru nịnh hót:
– Tình cảm của tiểu nhân dành cho đại nhân như nước sông cuồn cuộn, chảy dài không dứt, như là . . .
Hoàng Kiệu Phu nịnh hót làm Thu Dung Vãn Tuyết dở khóc dở cười. Nhưng nếu Lý Thất Dạ chịu giúp đỡ thì Hoàng Kiệu Phu hết sức nịnh hắn cũng không lạ.
Lý Thất Dạ phẩy tay ngăn Hoàng Kiệu Phu tiếp tục nịnh bợ:
– Được rồi, bớt vuốt mông ngựa đi.
Hoàng Kiệu Phu cười gượng, xoa tay, cẩn thận nhìn Lý Thất Dạ, chờ hắn trả lời.
Lý Thất Dạ im lặng, hắn biết chuyện này phá quy tắc Phong Đô thành. Mặc dù Hoàng Kiệu Phu khác với Minh Độ tiên đế nhưng không phải chuyện tốt với Phong Đô thành.
Lý Thất Dạ nhìn đôi mắt đầy sức sống của Hoàng Kiệu Phu, hắn thở dài. Hoàng Kiệu Phu là một nhân tài, mặc kệ gã là người hay quỷ thì đều là hạt giống có tiềm lực, một người có nghị lực, một quỷ kiên cường không bao giờ bỏ cuộc.
Cuối cùng Lý Thất Dạ đồng ý:
– Ta sẽ nói chuyện với chủ nhân Tổ Lưu, nhưng không phải bây giờ. Chờ ta giải quyết công việc xong sẽ năn nỉ giúp ngươi.
Lúc trước Lý Thất Dạ giúp dỡ Minh Độ tiên đế, hôm nay hắn định giúp Hoàng Kiệu Phu.
Hoàng Kiệu Phu chắp tay vái, cực kỳ kích động nói:
– Đa tạ đại nhân! Mặc kệ thành công hay không, tiểu nhân khắc ghi mãi mãi đại ân đại đức, ơn tái sinh của đại nhân, suốt đời không quên.
Lý Thất Dạ xua tay nói:
– Thôi, đây cũng là duyên. Ta làm xong công việc sẽ đi cầu tình giúp ngươi, có thành công hay không phải xem số phận của ngươi.
– Đại nhân chịu cầu tình là tiểu nhân đã rất thỏa mãn, không bao giờ dám quên.