Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 660: Tiểu quan bí ẩn tại website SStruyen.Net
Tiểu Quỷ lấy quan cuối cùng ra:
– Đây là quan cuối cùng.
Đó là một mộc quan nhỏ, trông chẳng chút bắt mắt. Mộc quan to cỡ bàn tay, màu tím, nó nhỏ nhưng itnh xảo tựa tác phẩm nghệ thuật. Trên tiểu quan khắc hoa văn, trông không như khắc vào mà vốn có sẵn trên mộc quan.
Mọi người nhìn mộc quan nhỏ xíu thấy rất thất vọng, là quan cuối cùng, bọn họ đương nhiên cho rằng là bảo quan ai ngờ lại là mộc quan nhỏ không hề bắt mắt.
– Đừng xem bề ngoài.
Tiểu Quỷ chậm rãi nói:
– Các người lấy tất cả thứ trong Phong Đô thành chưa chắc đổi được tiểu quan của ta.
Tám báu vật trước đã rất xuất sắc, bây giờ Tiểu Quỷ nói câu đó làm mọi người nhận ra mộc quan nhỏ này rất ghê gớm.
Thần Nhiên hoàng tử vội lấy thứ mình có trong Phong Đô thành ra:
– Tiền bối, xin hãy xem, đây là mọi thứ ta có trong Phong Đô thành.
– Không, không chỉ bấy nhiêu!
Thần Nhiên hoàng tử kêu đệ tử bên cạnh mình móc ra mọi thứ bọn họ có trong Phong Đô thành bày trước mặt Tiểu Quỷ.
Thần Nhiên hoàng tử nói:
– Tiền bối, đây là tất cả, chỉ cần tiền bối đồng ý thì chúng là của người.
Đám người Thanh Kim Tử móc ra mọi thứ có trong Phong Đô thành nhưng không nhiều bằng Thần Nhiên hoàng tử, vì gã mang theo nhiều đệ tử Thần Nhiên quốc, bọn họ đến Phong Đô thành từ rất lâu, bắt được nhiều cá Dạ Dương nên đổi lấy nhiều thứ trong Phong Đô thành.
Khi Tiểu Quỷ lấy mộc quan nhỏ ra, Lý Thất Dạ biến sắc mặt nói:
– Sao thứ này rơi vào tay ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn mộc quan nhỏ chằm chằm, hắn khẳng định đây là hàng thật.
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ:
– Duyên phận.
Tiểu Quỷ cười hỏi:
– Ngươi muốn không? Muốn giao dịch không? Đổi thứ trong bình của ngươi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Ngươi nên biết thứ trong bình của ta sẽ không trao đổi, nhưng ta nhất định lấy tiểu mộc quan.
Thần Nhiên hoàng tử khó chịu, hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ngươi có bao nhiêu báu vật Phong Đô thành?
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng nói:
– Ngươi có đủ báu vật Phong Đô thành để trao đổi tiểu quan của tiền bối không?
Khó trách Thần Nhiên hoàng tử khó chịu, trong đám người thì gã có nhiều báu vật Phong Đô thành nhất, Tiểu Quỷ thì chỉ muốn báu vật Phong Đô thành. Thần Nhiên hoàng tử có cơ hội được mộc quan nhỏ nhất trong đám đông, bây giờ Lý Thất Dạ định nhúng tay vào hỏi sao gã không khó chịu?
Mới rồi bị Thần Nhiên hoàng tử phá hủy giao dịch, bây giờ hắn lại chen một chân vào, gã bực bội sắp điên. Thần Nhiên hoàng tử hận không thể tiêu diệt thứ không biết sống chết này.
Lý Thất Dạ mặc kệ Thần Nhiên hoàng tử, nói với Tiểu Quỷ:
– Tuy thứ của ta không thể trao đổi với ngươi, nhưng ta có một món chắc chắn ngươi rất muốn có.
Lý Thất Dạ lấy một hộp báu đưa cho Tiểu Quỷ.
Tiểu Quỷ mở hộp ra, bỗng chốc ánh sáng vàng rực rỡ. Tiểu Quỷ biến sắc mặt, đóng hộp báu lại, hít sâu.
– Đây đúng là một trong mấy thứ ta muốn.
Lý Thất Dạ đưa mộc quan nhỏ cho Lý Thất Dạ:
– Bây giờ mộc quan nhỏ thuộc về ngươi.
Mọi người không biết trong hộp báu của Lý Thất Dạ chứa thứ gì khiến Tiểu Quỷ động lòng. Đương nhiên Tiểu Quỷ động lòng, vì trong hộp chứa lá cây non của Thế Giới Thụ, là miếng lá cuối cùng.
Trên đời hầu như không thấy thứ này nữa, chỉ còn lại một mảnh lá cây non của Lý Thất Dạ, Tiểu Quỷ rất muốn có nó nên đương nhiên lão vui vẻ đổi.
– Có duyên gặp lại.
Tiểu Quỷ cầm hộp báu của Lý Thất Dạ, xoay người đi ngay.
Lý Thất Dạ nhìn theo Tiểu Quỷ rời đi, nhẹ vuốt mộc quan to cỡ bàn tay, thở dài. Rốt cuộc thứ này vẫn xuất thế, có ai ngờ?
Thu Dung Vãn Tuyết thầm thắc mắc trong mộc quan nhỏ chứa cái gì mà khiến công tử nhà nàng chú trọng như vậy?
Thu Dung Vãn Tuyết ở chung với Lý Thất Dạ không quá dài nhưng nàng biết không bao nhiêu thứ làm hắn chú trọng. Lý Thất Dạ có thể tùy tiện tặng Tiên Nguyệt Mi, còn mộc quan nhỏ không chút bắt mắt lại làm hắn hết sức chú trọng. Thu Dung Vãn Tuyết rất tò mò, trong mộc quan nhỏ chứa cái gì?
Sau khi Tiểu Quỷ rời đi, mọi người tan cuộc, ai đi đường nấy. Đám người Thanh Kim Tử cũng đi.
Khi Dạ Sát rời đi, gã nhìn Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết, cười âm trầm. Dạ Sát không ra tay tại đây.
Thần Nhiên hoàng tử liếc Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng:
– Tiểu quỷ, ngươi coi chừng ta!
Còn một người trước khi đi đặc biệt nhìn Lý Thất Dạ, đó là Ma Lợi Đao. Gã cách Lý Thất Dạ khá xa nhìn hắn, mắt lóe tia sáng đáng sợ. Ma Lợi Đao cười nhạt rời đi.
Thu Dung Vãn Tuyết cảm nhận được không khí đặc quánh, bây giờ chưa ai ra tay nhưng nàng trực giác đã có người hành động.
– Sợ là có người hại chúng ta để lấy báu vật.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng nói:
– Chúng ta rời khỏi Trung thành ngay, đi ngay trong đêm đi, không chừng có thể cắt đuôi bọn họ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Rời đi?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Tại sao phải đi? Nếu có người đến chịu chết càng tốt.
Thu Dung Vãn Tuyết cười khổ, công tử nhà nàng đã nói vậy thì nàng không tiện khuyên thêm. Thu Dung Vãn Tuyết âm thầm nâng cao cảnh giác, nàng không trêu vào Dạ Sát hay đám người Thần Nhiên hoàng tử nổi.
Lý Thất Dạ chẳng những không đi còn ở trong khách điếm Trung thành, dĩ nhiên khách điếm trong Phong Đô thành do quỷ sứ mở.
Muốn ở trong khách điếm như vậy cần có lá gan to, nhưng có ích lợi là trong khách điếm quỷ sứ mở có thể hỏi thăm chút tin tức từ quỷ sứ. Đặc biệt người mới đến muốn biết vị trí địa lý vài chỗ hay tình trạng mỗi đất dữ trong Phong Đô thành, hỏi thăm các quỷ sứ là thích hợp nhất.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Tại sao chúng ta ở lại đây?
Không nhiều tu sĩ từ ngoài đến ở khách điếm quỷ sứ, đa số tu sĩ mang theo cổ điện lâu vũ của mình, đi đâu cũng cắm trại được.
– Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đã đến Trung thành thì ta muốn hỏi thăm một người, không, phải nói là. Không biết hắn có ở trong Trung thành không.
Thu Dung Vãn Tuyết không hỏi gì thêm, bây giờ Lý Thất Dạ nói gì nàng nghe nấy.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ loay hoay mộc quan nhỏ, tò mò hỏi:
– Trong mộc quan nhỏ chứa cái gì?
Từ sau khi Lý Thất Dạ ở trong khách điếm thì cứ loay hoay mộc quan nhỏ, dường như hắn xem mãi không chán. Nhưng lạ là Lý Thất Dạ không mở mộc quan nhỏ ra xem.
– Cái này?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng không hiểu được thứ chứa bên trong đâu, hơn nữa mộc quan này là tự nhiên.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, tò mò hỏi:
– Tự nhiên? Là sao?
– Tự nhiên nghĩa là nó vốn chính là như vậy.
Lý Thất Dạ giải thích rằng:
– Tám quan ban đầu đều là Tiểu Quỷ bỏ đồ vào, ví dụ kén Thúy Thiên Thiền cần phải dùng bích tâm hàn ngọc mới ấp trứng ra được. Tiểu Quỷ điêu bích tâm hàn ngọc thành hình cái hộp chứa kén Thúy Thiên Thiền, chờ nó ấp trứng.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu ngay:
– Tiểu quan của công tử thì vốn đã có bộ dạng này.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói:
– Thứ bên trong không ai bỏ vào quan được, ít ra Tiểu Quỷ không thể. Thứ bên trong đã chứa lâu thật lâu, nó đi qua vô số năm tháng, từng phiêu bạt trong ba ngàn thế giới bao la mênh mông.