Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 653: Đại Trí hòa thượng sợ lão bà tại website SStruyen.Net
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Đã muộn, săn thú tất nhiên phải chú ý quá trình. Bây giờ ngươi đi bắt hắn về không còn hứng thú nữa. Tóm lại ngươi thiếu ta một nhân tình, hiểu chưa?
Đại Trí thiền sư nhăn nhó, cười khổ nói:
– Lý thí chủ đang đào hố cho bần tăng nhảy vào sao? Lý thí chủ cố ý muốn làm khó ta.
Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
– Ngươi sai rồi, là tự ngươi nhảy ra cố ý ra oai, liên quan gì ta? Nếu ngươi không ra oai thì bây giờ không có chuyện gì.
Đại Trí thiền sư cốc đầu mình, đành chịu trận. Nhưng Đại Trí thiền sư thuộc phái yên vui, một lúc sau gã ngước lên thấy Thu Dung Vãn Tuyết đứng cạnh Lý Thất Dạ, nở nụ cười gian.
Đại Trí thiền sư niệm phật hiệu:
– A di đà phật.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Lý thí chủ và nha đầu Phi Hoài Trang tiến triển sao rồi?
Lý Thất Dạ nhìn Đại Trí thiền sư, nói:
– Liên quan gì ngươi? Ngươi là hòa thượng mà hỏi chuyện hồng trần làm chi?
– Ha ha ha, Lý thí chủ, tại vì bần tăng quan tâm ngươi.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Lý thí chủ nên biết nha đầu kia nổi tiếng khó chọc trong Nam Dao Vân, nổi điên lên thì ai cũng nhức đầu vì nàng. Lý thí chủ là vị hôn phu của nàng lại chạy đến U Cương, cô nam quả nữ. Nếu bị nha đầu kia biết thì khó sống.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết đỏ rực, tên hòa thượng này không phải hòa thượng nghiêm túc gì.
Lý Thất Dạ lườm Đại Trí thiền sư:
– Như thế nào? Uy hiếp ta?
Lúc này đổi lại Đại Trí thiền sư bình tĩnh, chậm rãi nói:
– Lý thí chủ, tục ngữ nói muốn trám miệng người thì phải cho cái lợi gì, Lý thí chủ thấy có đúng không? Nếu không cho lợi lộc gì sợ là miệng ta khó giữ.
Lý Thất Dạ cười, thản nhiên nói:
– Nói đến trám miệng thì ta biết có cách tốt nhất trên đời không bao giờ lộ tin tức ra, ngươi biết là gì không? Người chết, người đã chết rồi có biết nhiều hơn cũng vô dụng.
Thu Dung Vãn Tuyết bực mình:
– Chuyện gì đây?
Lý Thất Dạ, Đại Trí thiền sư nói chuyện như thể Thu Dung Vãn Tuyết và Lý Thất Dạ có quan hệ mờ ám gì, rõ ràng hai người không có gì hết.
Đại Trí thiền sư bị Lý Thất Dạ hù giật mình thụt lùi vài bước, cười gượng:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai, Lý thí chủ nghiêm túc quá, bần tăng chỉ đùa cho vui.
Lý Thất Dạ xua tay:
– Được rồi, rượu thịt hòa thượng nhà ngươi đừng giả bộ cao tăng với ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Dù ngươi nói cho anh đầu kia cũng vô dụng. Nam nhân tam thê tứ tiếp là bình thường như cơm bữa, không có nữ nhân nào ta không trị được.
Thu Dung Vãn Tuyết liếc Lý Thất Dạ, tiểu nam nhân không chỉ lớn lối với kẻ địch mà trong chuyện này cũng ăn to nói lớn.
Đại Trí thiền sư giơ ngon cái khen:
– Cao, cao, quá cao tay ấn.
Đại Trí thiền sư xoa tay cười nham nhở:
– Ha ha ha, Lý thí chủ, không, Lý huynh, truyền cho tiểu đệ một chiêu được không? Tiểu đệ rất kính ngưỡng thuật thuần thê của Lý huynh, khâm phục sát đất. Lòng kính trọng Lý huynh như nước tam giang cuồn cuộn không dứt . . .
Đại Trí thiền sư tuôn một tràng nịnh hót Lý Thất Dạ.
Đại Trí thiền sư thay đổi đột ngột làm Thu Dung Vãn Tuyết trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì. Đại Trí thiền sư là hòa thượng thì học thuật thuần thê làm gì?
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn Đại Trí thiền sư, hỏi:
– Như thế nào? Ngươi không làm hòa thượng, đột nhiên động phàm tâm, muốn hoàn tục?
Đại Trí thiền sư lúng túng cười gượng nói:
– Không giấu gì Lý huynh, ta làm hòa thượng chỉ là cực chẳng đã, là bất đắc dĩ.
– Thì ra ngươi là hòa thượng giả.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu chỉ là hòa thượng rượu thịt thì thôi, lại còn là hòa thượng giả.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Thuần thê? Dùng cách gì? Được rồi, để ta dạy ngươi. Trực tiếp đẩy lên giường, chuyện gì cũng xong.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết đỏ rực, tức giận mắng:
– Hạ lưu!
Thu Dung Vãn Tuyết không biết nên nói cái gì, tiểu nam nhân này cái gì cũng dám nói.
Đại Trí thiền sư nghẹn lời:
– A?
Đại Trí thiền sư cười khổ.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Thôi, mỗi nhà đều có khó khăn riêng, ngươi tự giải quyết định. Nhưng hòa thượng giả, sao ngươi chạy trốn đến U Cương?
– Thì Lý huynh cũng đến đây vậy.
Đại Trí thiền sư cười tủm tỉm:
– Sau khi Mê Thất thần đảo biến mất thì tin tức bùng nổ trong Dao Vân. Có tin nói vài người tại U Cương thấy một bàn tay khổng lồ thò ra khỏi đệ nhất hung mộ, nên nhiều đại giáo cường quốc chạy sang đây. Bây giờ nhiều lão già suy đoán đời này đệ nhất hung mộ sẽ mở ra, mọi người đến góp vui nên hòa thượng cũng đi.
Lý Thất Dạ không quá bất ngờ, giấy không gói được lửa, không chỉ đám người Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy bàn tay khổng lồ thò ra khỏi đệ nhất hung mộ. Lúc trời sập tối, bàn tay khổng lồ vươn ra khỏi đệ nhất hung mộ, Mê Thất thần đảo thì biến mất, rất dễ làm người ta liên tưởng đến hai thứ.
Tuy nhiên Lý Thất Dạ suy đoán nhiều hơn người khác, đi trước người ta một bước.
Lý Thất Dạ nhìn Đại Trí thiền sư:
– Ngươi đến Phong Đô thành cũng vì muốn có chìa khóa đệ nhất hung mộ sao?
Đại Trí thiền sư lắc đầu, nói:
– Chìa khóa đệ nhất hung mộ không dễ có, đây là tạo hóa lớn. Đối với bần tăng thì ai lấy được chìa khóa không quan trọng, dù sao sau khi đệ nhất hung mộ mở ra tất cả có thể đi vào. Ai được chìa khóa thì sao chỉ cần mở đệ nhất hung mộ là tốt.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Nói cũng đúng.
Nhưng Lý Thất Dạ phải lấy chìa khóa đệ nhất hung mộ, đối với hắn chìa khóa không đơn giản chỉ để mở đệ nhất hung mộ.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Nhưng ta nghe một tin tức. Nghe nói Trung thành có một hội đấu giá tên là tiểu quỷ phách quan, không biết Lý huynh có hứng thú đi cùng không?
Tim Lý Thất Dạ đập nhanh, nheo mắt nói:
– Tiểu Quỷ phách quan?
Lý Thất Dạ nhớ đến một tồn tại, một tồn tại đã thật lâu không lộ mặt, hắn cứ tưởng tồn tại đó đã chết.
Lý Thất Dạ động tâm:
– Cũng tốt, dù gì rảnh rỗi, đi xem thử.
Nếu đúng là Tiểu Quỷ phách quan thì đáng để Lý Thất Dạ đi một chuyến.
Đám người Lý Thất Dạ lên đường đi Trung thành, nhưng ba người chưa đi xa thì chân trời có áng mây đỏ bay đến, tốc độ siêu nhanh tới gần nhóm Lý Thất Dạ.
Nhìn mây đỏ từ chân trời bay tới, Đại Trí thiền sư biến sắc mặt.
Đại Trí thiền sư vội nói với Lý Thất Dạ:
– Lý huynh, ta bỗng có việc bận, xin đi trước.
Đại Trí thiền sư chưa nói xong đã xoay người trốn ngay như thấy khắc tinh, tốc độ siêu mau.
Chân trời vang thanh âm hung tợn:
– Kiếm Huyền, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển thì bản cô nương quyết bắt ngươi về!
Áng mây đỏ phía chân trời không phải mây mà là một nữ nhân mặc đồ đỏ, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đuổi theo hướng Đại Trí thiền sư bỏ chạy.
Đại Trí thiền sư không dám ở lại lâu, biến mất phái cuối chân trời. Xem bộ dáng Đại Trí thiền sư như chuột thấy mèo.
Nhìn Đại Trí thiền sư bỏ trốn, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thì ra là sợ thê tử.
Lý Thất Dạ đã hiểu tại sao Đại Trí thiền sư xin hắn dạy thuật thuần thê.