Chương 260: Giết thiên tài (3)

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 260: Giết thiên tài (3) tại website SStruyen.Net
Một tiếng vang lên, thiênkhung thất sắc, một người giẫm chận mà tới, núi cao dao động, một người đến, huyết khí như Chân Long, Thánh Uy như thiên uy, lôi âm cuồn cuộn,tất cả mọi người cảm nhận được trấn áp cường đại, nhịp tim ù tai.
Một lão nhân giẫm chận tại chỗ mà tới, trên người ẩn ẩn có một đạo thần hoàn, đạo thần hoàn này tựa như có thực chất vậy.
– Đại Thánh đại viên mãn…
Thấy trên người lão nhân này ẩn ẩn có một đạo thần hoàn, có Vương Hầu thế hệ trước cũng không khỏi vì đó nghẹn ngào kêu lên.
Đại Thánh! Đây là Cổ Thánh đỉnh phong nhất, Cổ Thánh có phân chia caothấp. Từ thấp đến cao, theo thứ tự là: Tiểu Thánh, Thiếu Thánh, ĐạiThánh!
Trên người lão nhân trước mắt vậy mà ẩn ẩn có một đạo thần hoàn, ý vịnày hắn là Đại Thánh đại viên mãn, lại phóng ra một bước chính là ThánhTôn trong truyền thuyết.
Thời đại Đạo Gian ba vạn năm, tồn tại có thể bước vào Cổ Thánh, đã làkinh tài tuyệt diễm, ngoại trừ Cổ Thánh thế hệ trước ba vạn năm, cùngnhững lão bất tử áp huyết đình thọ ra, tu sĩ ở bên trong ba vạn năm nàybước vào Cổ Thánh, tuyệt đối là nhân vật đáng sợ, còn Đại Thánh đại viên mãn, vậy thì càng đáng sợ.
– Vạn Thánh Kiếm!
Trong đám người, có nhân vật đời trước nhận ra vị lão giả trước mắt này, không khỏi thất thanh nói.
– Vạn Thánh Kiếm, truyền thuyết là đồ đệ cuối cùng của Thánh Thiên Giáo lão tổ!
Nghe được cái tên này, những Vương Hầu khác cũng không khỏi vì đó thất sắc.
– Liền là hắn.
Có Vương Hầu thì thào nói, nhìn thấy lão nhân trước mắt, coi như là Cổ Thánh cũng không khỏi ánh mắt co vào.
Vạn Thánh Kiếm, chính là đồ đệ sau cùng của Thánh Thiên Giáo lão tổ,cũng là quan môn đệ tử. Trên thực tế, hắn là năm đó sau khi Thánh ThiênGiáo đại bại Tẩy Nhan Cổ Phái mới thu nhận đệ tử, vào lúc đó, ThánhThiên Giáo lão tổ đã bế quan không ra, chính là bởi vì hắn thiên tư tung hoành, mới bị Thánh Thiên lão tổ phá lệ thu làm quan môn đệ tử .
Trên thực tế, thời gian Vạn Thánh Kiếm đạt được Thánh Thiên Giáo lão tổthụ đạo rất ít, càng nhiều là sư huynh hắn thay thầy thụ đạo, nhưng mà,Vạn Thánh Kiếm cũng thật là thiên tư tung hoành, tại thời đại Đạo Gian, y nguyên để hắn đột phá Cổ Thánh cảnh giới, bước vào đại viên mãn, nếukhông phải thời đại Đạo Gian quá ác, chỉ sợ hắn đã sớm là một vị ThánhTôn khó lường.
Vạn Thánh Kiếm vừa đến, lạnh lẽo nhìn đám người, thần uy vô cùng, cười lạnh một tiếng nói ra:
– Xích Vân, Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi lúc nào lớn lối như thế?
Với tư cách đồ đệ Thánh Thiên giáo lão tổ, với tư cách Đại Thánh viênmãn, Vạn Thánh Kiếm đích thật là có vốn liếng bao quát chúng sinh.
Đối mặt Vạn Thánh Kiếm, coi như là Xích Vân dạng Thái Thượng trưởng lãonày cũng không khỏi biến sắc, luận đạo hạnh, thật sự là hắn không phảiđối thủ của Vạn Thánh Kiếm.
– Thời điểm Cửu Thánh Yêu Môn phách lối, Thánh Thiên Giáo ngươi còn không biết ở cái góc nào chơi bùn.
Xích Vân còn chưa mở miệng, Lý Thất Dạ lại lười biếng nói ra.
Hai mắt Vạn Thánh Kiếm lập tức mãnh liệt, lạnh lẽo nhìn Lý Thất Dạ, tiếng như hồng chung, lạnh lùng nói ra:
– Vô tri tiểu nhi, hôm nay coi như là thần tới cũng cứu không được ngươi!
Nói xong, một cái đại thủ hướng Lý Thất Dạ chộp tới.
Vạn Thánh Kiếm vừa ra tay, liền cực kỳ khủng khiếp, thiên địa lôi minh,pháp tắc như thác trời, một đạo pháp tắc rủ xuống , có thể áp sập CổNhai, để cho người ta không rét mà run.
Đại thủ chộp tới, ngay cả Xích Vân, Lý Sương Nhan cũng không khỏi sắc mặt biến đổi!
Nhưng mà, Lý Thất Dạ lại bình tĩnh vô cùng, hắn đã ôm ấp cổ cầm, ngóntay vừa gảy, “Tranh” một tiếng, một đám đế uẩn như mũi kiếm tức thìtrùng thiên.
Phốc một tiếng, máu tươi như mưa rào tầm tã, một đám đế uẩn chém xuống pháp tắc, đâm thủng đại thủ, máu tươi như mưa.
– Đế vật…
Trong nháy mắt, sắc mặt Vạn Thánh Kiếm đại biến, thoáng cái lui về phíasau vài bước! Chỉ sợ là Cổ Thánh, thấy Đế vật chi uy cũng theo đó biếnsắc, coi như hắn là Đại Thánh đại viên mãn, cũng không dám nói có thể ởdưới đế uẩn chém giết sống sót.
– Đế vật…
Biến sắc không chỉ là Vạn Thánh Kiếm, tu sĩ đứng ngoài quan sát ở đâycũng không khỏi biến sắc, không khỏi lui về phía sau vài bước, mọi người đều biết, Đế vật ý vị như thế nào!
Mặc dù Đế vật không thể cùng Tiên Đế Bảo khí so sánh, càng không bằngTiên Đế cấm khí, chỉ là đế uẩn tiên uy, không phải ai đều có thể chốngcự, Cổ Thánh tuyệt đối không được!
Đế uẩn tiên uy vừa ra, chém giết vô địch, chỉ cần đế uẩn chém xuống, CổThánh đại viên mãn lại như thế nào? Còn không phải đầu người rơi xuốngđất?
– Thánh Thiên Giáo có gì đặc biệt hơn người, mời Đế khí tới đi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, “Tranh —— tranh —— tranh ——” rút lên dây đàn,trong nháy mắt, từng luồng đế uẩn từ bên trong cổ cầm xông ra, tựa nhưlà khói xanh lượn lờ, một đám đế uẩn, đủ áp sập thiên địa.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người run lên một cái, phát ra khủng bố từtrong tâm, đế uẩn tiên uy, không phải phàm phu tục tử có khả năng chốngcự!
– Hừ, chỉ có ngươi mới có được Đế vật sao?
Một tiếng hừ lạnh, Cơ Không Kiếm không biết từ nơi nào xông ra, cườilạnh một tiếng, tay hắn nắm nghiên đá, lập tức, nghiên đá của hắn chínhlà hắc khí đằng đằng, cũng như nhau là từng luồng đế uẩn.
– Cơ Không huynh, giúp bọn ta một tay, chém kẻ này, Đế vật về ngươi.
Thấy Cơ Không Kiếm ra tay, Thánh Thiên Đạo Tử cũng không khỏi đại hỉ.
Hai cỗ đế uẩn vừa ra, đừng nói là Cổ Nhai, toàn bộ Thiên Cổ thành cũngvì đó biến sắc, nhật nguyệt tinh thần, lập tức u ám không sáng.
– Đạp Không Sơn đệ tử!
Thấy Cơ Không Kiếm, có người thất thanh nói:
– Chẳng lẽ đây là hai đế uẩn quyết đấu!
– Đạp Không Sơn, tốt, nợ mới nợ cũ đồng loạt tính!
Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, “Tranh, tranh, tranh” tiếng đàn càng cấp thiết, xuất hiện đế uẩn càng thêm nồng đậm, đế uẩn trảm Cổ Thánh, không phải việc khó, có điều, muốn phá một kiện Đế vật khác liền không dễdàng! Theo Lý Thất Dạ rút đàn, cổ cầm sáng bóng càng ngày càng ảm đạm,hao tổn đế uẩn lại càng tới càng nhiều!
– Cùng bản công tử so Đế vật!
Gặp Lý Thất Dạ không tiếc hao tổn Đế vật, Cơ Không Kiếm cũng lớn quátmột tiếng, nghiên đá trên tay hắn cũng là sương mù cuồn cuộn, mực nướcbên trong nghiên đá cũng càng ngày càng ít.
Song phương đều đang thúc giục đế uẩn cường đại, muốn làm một kích mạnhnhất, đến cuối cùng, phải xem Đế vật của ai cường đại nhất.
– Ở đâu ra tiểu nhi ở chỗ này líu ríu! Người nhao nhao chết!
Đột nhiên, không biết từ nơi nào xuất hiện một lão đầu đầu mang mũ giấy, hắn một tay duỗi tới, một tay liền đem đế uẩn đập trở về, hóa thành mực nước rơi vào bên trong nghiên đá.
Phanh —— phanh —— phanh ——
Lão đầu đầu đội mũ giấy thoáng cái nắm chặt đùi phải của Cơ Không Kiếm,như là nện đống cát hướng trên mặt đất đập tới, một hơi đập hơn mườicái, nện đến Cơ Không Kiếm thổ huyết, đầu óc quay cuồng, không phân rõĐông Nam Tây Bắc!
Cuối cùng, Cơ Không Kiếm hóa thành một lưu tinh, bị lão đầu xa xa ném ra Thiên Cổ thành, cũng không biết sống hay chết!

Prev
Next