Chương 201: Trảm Bồ Ma Thụ (3)

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 201: Trảm Bồ Ma Thụ (3) tại website SStruyen.Net
Oanh — oanh — oanh —
Gai xương và đại thụ hài cốt không ngừng quật vào đạo đài, nó không chỉđập đạo đài, còn muốn đập nát không còn cái gì cả, không ngừng bị gaixương và đại thụ công kích, lỗ đen lúc này yếu đi, chuyện này làm cho Bồ Ma Thụ thở một hơi, trong khoảng thời gian ngắn gai xương và đại thụcàng ra sức đập đạo đài nhanh hơn..
– Chỉ sợ đạo đài không được, chúng ta mau chạy đi, nếu như thứ quỷ này thoát vây, đây chính là tận thế của chúng ta.
Ngưu Phấn biến sắc, nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
– Một bữa ăn sáng mà thôi.
Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh, nhìn qua Bồ Ma Thụ ma khí trùng thiên thì vừa cười vừa nói:
– Vốn ta còn không có tính toán đuổi tận giết tuyệt, nếu ngươi không biết sống chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nói xong Lý Thất Dạ hai tay kết ấn, hai chân đạp mạnh xuống đất, thétdài một tiếng, huyết khí xông lên trời, miệng phun chân ngôn:
– Dùng ý chí của ta, mở huyết tỳ đế môn, đồ ma diệt trận.
Oanh — oanh — oanh –
Thời điểm này chuyện không thể tưởng tượng sinh ra, cả thiên địa Ma BốiLĩnh bị huyết quang chiếu rọi, trên vờm trời có một cánh cửa lớn, cánhcửa mở ra, đế uy khủng khiếp hàng lâm, lúc này hào quang đan xen vàonhau, trên vòm trời ngôi sao hiển hiện, thiên địa xoay chuyển, vòm trờichìm nổi, một trận thức vô cùng lớn hiện ra trên trời.
– Vèo — vèo — vèo —
Trong khoảng thời gian ngắn, từng đạo huyết quang phóng lên trời, lúcnày giống như cây mâu hàng thế, ra tay đồ ma, chém giết tất cả.
Phanh — phanh — phanh —
Huyết mâu đánh xuống, đánh nát gai xương dài hẹp, đục lỗ vô số hài cốt,dưới huyết mâu cho dù là gai xương hay là hài cốt, tất cả đều bị đâmthủng, không ngăn được uy lực của huyết mâu này.
Chớ nói Bồ Ma Thụ, cho dù là tất cả thiên thú, thọ tinh trong Ma BốiLĩnh cảm nhận được uy thế tiến đế đều run rẩy, lúc này cho dù là thiênthú, thọ tinh trăm vạn năm, chúng đều trốn trong hang không dám ra.
– Trời ơi, bầu trời là lạc ấn sát trận!
Cho dù Ngưu Phấn là cường giả, nhìn thấy đế môn mở ra, đại trận hiểnhiện, huyết mâu đánh xuống cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn, nghẹn ngàoquát to một tiếng:
– Cái này, cái này, đây chính là đại trận cấp bậc tiên đế, cái này, cái này, ai gặp thì kẻ đó phải chết.
Trần Bảo Kiều cùng lão bộc càng không cần phải nói, bọn họ nhìn qua mộtmàn bất khả tư nghị trước mặt này, huyết mâu này đánh xuống, quả thựcchính là gặp thần giết thần, gặp ma đồ ma.
Một hồi lâu, Trần Bảo Kiều phục hồi tinh thần lại, nhìn qua Lý Thất Dạ, cũng biến sắc nói:
– Ngươi, ngươi đã sớm có thủ đoạn này đúng không?
Vưu vật khuynh quốc khuynh thành, lúc này lại hoa dung thất sắc vẫn khiến người ta trìu mến, khiến người khác động tâm.
Lúc này Trần Bảo Kiều và lão bộc rung động, thời điểm này, bọn họ hiểura một chuyện, trên thực tế, ngay từ đầu Lý Thất Dạ đã có thủ đoạn chiến thắng, nói không chừng ngay từ đầu Lý Thất Dạ đã có suy nghĩ đồ diệttất cả môn phái tán tu đi vào trong Ma Bối Lĩnh này.
Thời điểm này Trần Bảo Kiều, lão bộc mới hiểu được, Thanh Huyền quốc gia cổ cũng tốt, Thánh Thiên giáo cũng thế, cho dù kẻ địch là ai, khó trách hắn không sợ đám người Thanh Huyền thiên tử, thậm chí còn tuyên bố làđịch với thiên hạ, tất cả căn bản nằm trong tính toán của hắn, hắn thảlời đồn là Thánh Thiên Đạo muốn đi chiếm lấy cái gọi là “Bảo tàng chưthần”.
Đến cuối cùng, người tới đây chết quá nhiều, chỉ có vài người chạy thoát.
Lúc này lão bộc dù trải qua nhiều sóng gió, trong lòng bàn tay đang đổmồ hôi lạnh, thời điểm này hắn cũng âm thầm may mắn, may mắn bọn họkhông là địch của Lý Thất Dạ, nếu không cho dù hắn mạnh hơn nữa cũngphải chết.
Đối với Trần Bảo Kiều mà nói, Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua một cái và nói:
– Ma Bối Lĩnh là tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái, với tư cách thủ tịch đại đệ tử, biết những thủ đoạn này cũng không là gì.
Đương nhiên đại trận này không quan hệ gì tới Minh Nhân tiên đế, đây làdo Huyết Tỳ tiên đế bố trí xuống, năm đó bọn họ tới nơi này, vốn muốnphục giết Bồ Ma Thụ, vào khi đó bọn họ có ý định một lần hành động chémgiết Bồ Ma Thụ, còn khắc đại trận tuyệt thế lên vòm trời, lúc ấy có thểnói bọn họ đã bố trí thiên la địa võng.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa có ra tay, Lục Đạo Liên đã ra tay với Bồ MaThụ, khiến cho thiên la địa võng bọn họ bố trí vẫn không dùng tới.
Năm đó đại trận phục giết Bồ Ma Thụ chính là do âm nha Lý Thất Dạ chủtrì, bởi vì chưa dùng tới, Lý Thất Dạ vẫn lưu nó lại để làm chuẩn bị sau này, hy vọng có một ngày có thể sử dụng tới.
Hôm nay Lý Thất Dạ tay kết trận ấn, miệng phun chân ngôn mở đại trận này ra, mở đế môn, huyết mâu giáng xuống đồ diệt ma vật.
C-K-Í-T..T…T —
Thời điểm này Bồ Ma Thụ hét thảm một tiếng, nó bị huyết mâu đâm thủngthân thể, về phần rễ cây của nó càng bị huyết mâu chém giết.
Ba —
Thời điểm này rễ chính của Bồ Ma Thụ vỡ ra, trong rễ chính có một rễ già lớn chừng ngón tay bay lên cao, rễ già này muốn trốn đi, lập tức chạyra thật xa!
– Đó là cái gì?
Nhìn thấy rễ già đào tẩu, Lý Sương Nhan động dung nói ra.
– Thủy căn.
Lý Thất Dạ cười xem vô cùng tốc độ đi lão căn, nói ra:
– Cả gốc chưa thành hình Bồ Ma Thụ trưởng thành, nên chỉ mọc ra thủy căn nhỏ như vậy.
– Không đuổi giết nó sao?
Ngưu Phấn cũng có lo lắng, nếu thủy căn có thể sinh trưởng thành Bồ Ma Thụ, một khi nó bỏ chạy đi, hậu quả có thể nghĩ? Đây chính là đại tai
nạn a..
– Nó không hiểu thế giới này, cũng không hiểu thiên địa này!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Khi bọn họ nói chuyện, thủy căn nhỏ như ngón cái này muốn chạy đi xa.
Vào lúc thủy căn bay về hướng đông, Quế Liên Thụ ở phía nam “Ông” mộttiếng, đột nhiên có một nhánh cây xanh bay lên, cành non như thân kiếm,thoáng cái đâm rách vòm trời, có thể chặt đứt luân hồi, đồ diệt lục đạo.
Một đầu cành non mà thôi, nhưng mà lúc này ngay cả thần linh cũng phải run rẩy, cành non đánh tới giống như thần kiếm.
– Ta đã nói nó không hiểu thế giới này, không hiểu trong phiến thiên địa này sẽ không cho Bồ Ma Thụ trưởng thành, cũng muốn chạy ra nơi đây làkhông có khả năng.
Nhìn thấy màn này, Lý Thất Dạ cười nói vui vẻ.
Trần Bảo Kiều cùng lão bộc không biết cành non này từ đâu mà tới, nhưngmà nhìn thấy cành non chém rách cả bầu trời, bọn họ vô cùng sợ hãi,nhánh cây này còn đáng sợ hơn cả thần kiếm, một cành non chém xuống,chân nhân cũng tốt, cổ thánh cũng được, chỉ có đường chết mà thôi!
Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn lại biết rõ nhánh cây này tới từ đâu, bọnhọ cũng hít khí lạnh, khó trách Lý Thất Dạ nói Quế Liên Thụ có thể sánh ngang với thần linh, đây là sự thật đáng sợ, một nhánh cây non đã đángsợ như thế, đừng núi là Quế Liên Thụ to như núi.
Quế Liên Thụ, năm đó chính là Lục Đạo Liên diễn sinh.

Prev
Next