Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 166: Thanh Huyền thiên tử (3) tại website SStruyen.Net
Lúc ấy Cổ Thiết Thủ dùng“Côn Bằng Lục Biến” đại sát Trấn Uy Hầu, lúc ấy Lý Thất Dạ ở bên nhìn ra dế thuật của Cổ Thiết Thủ có chỗ chưa đủ, lập tức làm cho Giang Tả Hầu ý thức được, Lý Thất Dạ tu luyện “Côn Bằng Lục Biến “, nói không chừng Lý Thất Dạ tu luyện “Côn Bằng Lục Biến” còn tốt hơn Cổ Thiết Thủ, thậm chí nói không chính xác là bản viết tay của Minh Nhân tiên đế, bằng khôngvới tuổi của hắn càng lại có khả năng lĩnh hội huyền ảo của đế thuật.
Lập tức Lý Thất Dạ thành dê béo trong mắt Giang Tả Hầu, chỉ là kiêng kịđế vật trong tay Cổ Thiết Thủ, không dám động thủ. Mà tiến vào Ma BốiLĩnh thì Lý Thất Dạ không biết đi đâu chuyện này làm cho hắn không có cơ hội động thủ.
Hôm nay Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện ở phía đông Ma Bối Lĩnh, hơn nữachỉ đi theo Lý Sương Nhan, Giang Tả Hầu vừa nghe tin tức này, lập tứcmang binh mã tới đây. Phải biết rằng, vi đánh chủ ý lên đế thuật, GiangTả Hầu đã mời đại nhân vật của gia tộc đứng ra.
Đối với Giang Tả Hầu mà nói, lúc này ra tay với đế thuật Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn nhất định phải có!
Hiện tại Lý Thất Dạ một lời vạch trần huyền ảo trong đó, làm cho khôngít tu sĩ đứng ngoài đưa mắt nhìn nhau, không ít tu sĩ động dung, thậmchí có tu sĩ trong nội tâm hô một tiếng, vì sao mình không nghĩ tới điểm này! Nếu như tiểu tử này tu luyện đế thuật, như vậy hắn thật sự là mộtđầu dê béo!
– Đúng vậy, bản hầu chính là vì đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái mà đến,Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi đã xuống dốc, đế thuật nên đổi chủ!
Nếu bị nhìn thấu, Giang Tả Hầu cũng hừ lạnh một tiếng, cũng không hề vòng vo, ngả bài nói thẳng.
Lý Thất Dạ híp hai mắt, nhìn qua Giang Tả Hầu, chậm rãi nói:
– Giang Tả thế gia các ngươi vẫn luôn là một đám ngụy quân tử, đặc biệtlà Giang Tả hiền vương, càng là tên vương bát đản không biết xấu hổ. Tuy ngươi làm cho người ta đáng giận, nhưng ít nhất dám làm dám chịu, là
một chân tiểu nhân, so với tổ tiên của các ngươi Giang Tả hiền vương còn mạnh hơn nhiều.
– Tiểu quỷ, dám mở miệng nhục mạ tổ tiên của ta —
Sắc mặt Giang Tả Hầu đại biến, quát một tiếng, một cái đại thủ chộp về phía Lý Thất Dạ, muốm bắt sống Lý Thất Dạ.
“Phanh” một tiếng, không cần Lý Thất Dạ ra tay, Lý Sương Nhan ra tayđánh bay bàn tay này, một ngón tay đã làm Giang Tả Hầu vội vàng thu taylại, biến sắc, liền lùi ra sau một bước.
– Lý tiên tử, không nên tự kiếm chuyện cho mình, Cửu Thánh Yêu Môn cótiến cảnh tốt, không nên bởi vì một tiểu bối vô danh mà kéo Cửu ThánhYêu Môn vào vũng nước đục!
Giang Tả Hầu hai mắt lạnh lẽo, hâm dọa.
Lý Sương Nhan lạnh lẽo nhìn qua hắn, nói:
– Cửu Thánh Yêu Môn của ta còn chưa tới phiên Giang Tả thế gia chỉ điểm!
– Lý cô nương cố ý che chở tiểu quỷ này, chỉ sợ lão phu ra tay không biết nặng nhẹ.
Lúc này một giọng nói lạnh giá vang lên, sau lưng Giang Tả Hầu xuất hiện một lão đầu, lão nhân này gầy còm, đôi mắt âm lãnh, nhưng mà trên người hắn có thiết y nặng ngàn cân, thiết y mặc lên người của hắn, nhìn hắnnhư ngọn núi sắt, nhưng mà hắn đi đường không có bị ảnh hưởng gì cả.
– Giang Tả Thiết Y!
Vừa thấy lão già này, đứng yêu đứng ngoài thất sắc:
– Đại sư huynh gia chủ Giang Tả thế gia!
Nhìn thấy lão nhân này xuất hiện, nghe được tên “Giang Tả Thiết Y”, không ít tu sĩ ở đây biến sắc.
Giang Tả thiết y, không chỉ là đại sư huynh gia chủ Giang Tả thế gia,hơn nữa còn là vương hầu tâm ngoan thủ lạt, đôi tay của hắn dính đầymáu, truyền thuyết ngàn năm qua tu sĩ, môn phái là địch với Giang Tả thế gia đều bị hắn đồ sát.
Giang Tả Thiết Y là vương hầu ngàn năm trước, chỉ tiếc sống ở thời đạiĐạo Gian, sau khi tiến vào vương hầu thì trì trệ không tiến, thẳng đếnkhi thời đại Đạo Gian chấm dứt, hắn mới có chỗ tiến bộ, mấy năm gần đâytiến bước tới gần chân nhân, thực lực làm người ta kiêng kỵ.
– Giang Tả Thiết Y –
Lý Sương Nhan ánh mắt ngưng tụ, lạnh lẽo nhìn qua lão đầu này, Giang Tảthiết y hung danh nàng cũng nghe qua, cho dù là trưởng lão trong CửuThánh Yêu Môn nghe tới Giang Tả Thiết Y cũng không dám tranh phong.
– Tiểu quỷ, thức thời giao đế thuật ra đây.
Lúc này Giang Tả Thiết Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Nếu không, sinh tử của ngươi khó bảo toàn.
Lúc này tu sĩ đứng xa xa trầm mặc, mạnh mẽ cướp đoạt, tại giới tu sĩ quá bình thường, nếu như Giang Tả thế gia trực tiếp vạch mặt muốn cướp lấyđế thuật thì không phải chuyện hiếm.
Thậm chí trong nội tâm tu sĩ oán hận, sớm biết như vậy nên tiên hạ thủvi cường, nếu có thể đoạt được đế thuật, sẽ có chỗ tốt lớn với tu hànhcủa mình.
Hiện tại bị Giang Tả thế gia vượt lên trước, trong nội tâm không ít tu sĩ hối hận.
– Sớm biết tiểu tử này mang theo đế thuật thì ta nên tiên hạ thủ vi cường, hiện tại Giang Tả thế gia nhặt được dê béo rồi.
Có tu sĩ thấp giọng nói ra.
Lý Thất Dạ híp hai mắt, cười nói:
– Xem ra các ngươi thật sự xem ta là thịt cá trên thớt! Tùy ý các ngươixâm lược! Cũng tốt, nếu Giang Tả thế gia các ngươi đưa tới cửa, vậy chớtrách ta không khách khí!
Lý Thất Dạ trấn định như thế, vẫn chậm rãi thong dong, ngược lại làmcho nội tâm Giang Tả Hầu máy động, nếu như Lý Thất Dạ nhỏ yếu, Tẩy NhanCổ Phái thực yên tâm cho hắn đi ra ngoài?
Hoặc là nói Tẩy Nhan Cổ Phái Cổ Thiết Thủ đang âm thầm bảo hộ hắn? Nghĩđến trong tay Cổ Thiết Thủ có đế vật, Giang Tả Hầu nội tâm phát lạnh,loại vật này bất luận kẻ nào đều kiêng kị, đế vật bao hàm tiên uy quákhủng khiếp, cho dù là tiên nhân cũng phải chết.
– Mạnh được yếu thua, đây là đạo lý muôn đời không thay đổi.
Giang Tả Hầu cười nhạt một chút, nói ra:
– Nhưng mà Giang Tả thế gia đường đường là thế gia, cũng không đượcđoạt đế thuật của ngươi. Nếu ngươi dám khẩu xuất cuồng ngôn, vậy có dámđánh bạc với ta không?
Đột nhiên Giang Tả Hầu chuyển biến ý, làm cho không ít người giật mình,hiện tại Giang Tả thế gia thiết kỵ vây quanh Lý Thất Dạ, chỉ sợ hắn cóchạy đằng trời, vì sao hiện tại Giang Tả Hầu lại nhả ra?
Lúc này một ít tu sĩ thế hệ trước rùng mình, dù sao không ít tu sĩ thếhệ trước là lão hồ ly, Lý Thất Dạ một tiểu bối cũng dám hung hăng cànquấy như thế, nói không chừng sau lưng có người bảo hộ.
– Đánh bạc, đánh cuộc gì?
Luận nhân tinh, có người nào so được với Lý Thất Dạ sống vô số năm sao?Giang Tả Hầu đột nhiên nhả ra, Lý Thất Dạ thoáng cái hiểu suy nghĩ củaGiang Tả Hầu, hắn cười rộ lên, Giang Tả Hầu là thông minh quá sẽ bịthông minh hại.
– Ngươi tuyên bố muốn đồ sát Giang Tả thế gia!
Giang Tả Hầu lạnh lùng nói:
– Vậy bản hầu muốn xem ngươi có bao nhiêu bổn sự, có dám chiến với tamột trận hay không! Nếu như ngươi thua, ngoan ngoãn giao ’ Côn Bằng LụcBiến ’ ra. Bản hầu cũng không làm khó ngươi, cho ngươi an toàn rời đi.