Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 150: Thần thụ che trời (1) tại website SStruyen.Net
Trong khu vực ngàn dặm chung quanh chính là vùng đất hung hiểm của Ma Bối Lĩnh, ở trong và nòoàikhông hợp nhau, giống như một bước thiên đường, một bước địa ngục.
Trong nháy mắt Ngưu Phấn đã mang mọi người tới dưới gốc cây, ở chỗ nàybụi cỏ, linh dược sáng quắc, chim bay tẩu thú tường hòa, giống như ở đây không có hung hiểm, không có sát phạt.
– Ma Bối Lĩnh còn có nơi như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ có đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ngẩn người, cho dù là Cổ Thiết Thủ cũng kinh ngạc.
Phải biết rằng khu vực không ai dám giao thiệp trong Ma Bối Lĩnh này, ai dám đi vào thì kẻ đó phải chết, nhưng mà bây giờ ở nơi sâu nhất, thậmchí được thánh thổ như thế, thật sự làm cho người ta không thể tin được.
– Sao ngươi biết nơi đây?
Lý Sương Nhan cũng ngạc nhiên nhìn qua Lý Thất Dạ, kỳ quái hỏi một câu.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Bấm tay tính toán.
Nói xong nhảy ra khỏi lưng Ngưu Phấn, đệ tử khác đang mê muội, nhảyxuống lưng ốc sên, Ngưu Phấn rung thân hóa thành một lão đạo.
Thời điểm mọi người mê muội, Lý Thất Dạ đi tới trước đại thụ, lúc này thân của đại thụ to như núi ngăn ở trước mặt.
– Biết Triệu Hoán Trận không?
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn qua Lý Sương Nhan hỏi thăm.
Lý Sương Nhan không biết Lý Thất Dạ vì sao hỏi như thế, gật đầu nói:
– Biết, nhưng mà nếu nói triệu hồi trong khu vực hung hiểm thế này, ta bất lực.
– Bình thường là được, khắc lên thân cây.
Lý Thất Dạ phân phó Lý Sương Nhan, nói ra.
Lý Sương Nhan không rõ nguyên nhân, nhưng mà vẫn làm theo phân phó củaLý Thất Dạ, tại khắc một trận pháp lên thân cây, đây chỉ là Triệu HoánTrận bình thường, kêu gọi cũng không xa.
Lý Thất Dạ thu liễm tinh thần, đi đến trước thân cây, nội tâm Lý SươngNhan khẽ động, nàng thật sự hiếm khi thấy Lý Thất Dạ trang trọng nhưthế, cho dù kaf vương hầu, chân nhân, Lý Thất Dạ căn bản không đặt vàotrong mắt, lúc này Lý Thất Dạ đặc biệt trang trọng.
Lý Thất Dạ đứng trước thần thụ, hai tay hợp thành chữ thập, liên ngồitrên đất, không ngừng nói nhỏ, một ít người căn bản không nghe rõ.
Mọi người cũng không biết Lý Thất Dạ làm gì, nhưng mà thấy Lý Thất Dạ trang trọng như thế, cũng không dám quấy rầy.
Lý Thất Dạ ngồi dựa vào mặt đất, hai tay hợp thành chữ thập, trong nội tâm cầu nguyện:
– Năm đó Bồ ma phản công, ta từng giúp các hạ một tay, phản giết bỏchạy. Năm đó ta từng tiếp cành cho các hạ. Hôm nay ta mang môn hạ tớiđây, chỉ vì ma luyện, mong các hạ bảo hộ môn đồ chu toàn…
Lý Thất Dạ ngồi trên mặt đất, yên lặng cầu nguyện, người ở đây không biết Lý Thất Dạ cầu nguyện cái gì.
Qua hồi lâu, thời điểm mọi người ngừng thở, trên đỉnh đầu có từng đám lá cây bồng bềnh rơi xuống, lá cây như lá quế, chúng rơi vào trong taytừng người, trong tay mỗi người đều có một lá cây.
Thần kỳ như thế khiến người ở đây đưa mắt nhìn nhau, thời điểm này, tấtcả mọi người ẩn ẩn cảm thấy Lý Thất Dạ đang câu thông với gốc đại thụnày.
Một hồi lâu, Lý Thất Dạ đứng lên, phân phó mọi người, nói ra:
– Mỗi người nhỏ một giọt máu vào đó, nhỏ vào lá cây trong tay của các ngươi.
Các đệ tử cũng không dám lãnh đạm, Cổ Thiết Thủ cũng nhỏ một giọt máuvào lá cây, thời điểm giọt máu chạm vào lá cây, lá cây hút khô giọt máuđi.
– Vì đạt được mục đích an toàn, ngươi cũng nhỏ máu vào đi.
Lý Thất Dạ nói với Lý Sương Nhan. Lý Sương Nhan đang tò mò thì nghe được Lý Thất Dạ nói thế, cũng vội vàng nhỏ máu tươi vào.
Lúc này tất cả mọi người cầm lá cây trong tay, tò mò nhìn qua Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ nói:
– Hôm nay các ngươi tới đây ma luyện, các ngươi phải mang theo lá câynày bên người, ngàn vạn đừng để mất. Vào thời điểm tôi luyện, không được vượt qua phiến thánh địa này năm trăm dặm! Trong phạm vi này, chỉ cầncác ngươi gặp nguy hiểm, lập tức sẽ bị triệu hồi về nơi này.
– Đây là thánh địa do Quế Liên Thụ bao phủ, không có thọ tinh thiên thú nào dám mạo hiểm đi vào, nhưng mà ở chỗ này, linh đan dược thảo, bảokim thánh thiết rất phong phú. Nhưng mà nhớ kỹ một câu cho ta, bất luậnlà gặp linh đan dược thảo, bảo kim thánh thiết, lúc đó kiên trì áp dụng
một nguyên tắc, gặp ba lấy một, gặp năm lấy hai! Đây là luật thép, do Cổ trưởng lão tự mình giám sát, người vi phạm sẽ bị trọng phạt.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói với môn hạ đệ tử..
Cổ Thiết Thủ cũng là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn nhớ rõ lời LýThất Dạ, Lý Thất Dạ trịnh trọng như thế chắc chắn là có lý do.
– Nhớ kĩ, trừ tu hành bình thường ra, có thể ở trong phạm vi năm trămdặm quanh đây săn giết thiên thú thọ tinh, ở trong phạm vi này, đa số đa số thuộc về thọ tinh thiên thú ngàn ngàn năm, thiên thú thọ tinh caocấp hơn không dám tới gần, nhưng tuyệt đối không cho phép ra khỏi phạmvi này, nếu không là tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ dặn dò một câu.
Các đệ tử đều nhớ rõ lời của Lý Thất Dạ, hơn nữa có Mạc hộ pháp, Hứabội, Khuất Đao Lý lĩnh độ, bọn họ sẽ không dám vi phạm luật thép của LýThất Dạ!
Phân phó môn hạ đệ tử xong, Lý Thất Dạ bảo môn hạ đệ tử phân chia ra, sau đó bắt đầu cuộc sống hàng ngày.
Sau khi dàn xếp xong môn hạ đệ tử, Lý Thất Dạ tụ tập đám người Cổ ThiếtThủ, Mạc hộ pháp, Lý Sương Nhan, Đồ Bất Ngữ, Ngưu Phấn lại, Lý Thất Dạnhìn qua bọn họ, nói:
– Chỉ cần các đệ tử không rời khỏi khu vực mà ta chỉ định, ma luyệntrong khu vực này không nguy hiểm quá lớn. Từ giờ trở đi, đội ngũ sẽ doCổ trưởng lão phụ trách.
– Ngươi phải đi?
Cổ Thiết Thủ nhìn qua Lý Thất Dạ, động dung nói ra.
Lý Thất Dạ chỉ gật đầu, sau đó nhìn Đồ Bất Ngữ cùng Ngưu Phấn, nói ra:
– Hai người các cũng đừng che dấu nữa, thời điểm nên ra tay thì ra taycho ta, nếu không xảy ra chuyện gì, ta tìm các ngươi tính sổ.
– Sư huynh phân phó, tiểu đệ không dám không theo.
Đồ Bất Ngữ hòa ái vừa cười vừa nói. Hắn một lão đầu tự xưng là “Tiểu đệ” của một người chưa tới hai mươi tuổi, ai nghe thấy cũng không nói nên
lời.
– Ta còn muốn đi theo công tử.
Đương nhiên Ngưu Phấn cam tâm tình nguyện đi theo Lý Thất Dạ.
– Không cần.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:
– Trừ ngươi phụ trách an toàn cho môn hạ đệ tử ra, ta còn có chuyện cho ngươi đi làm.
– Ta bảo Lý công chúa đi theo ngươi.
Cổ Thiết Thủ vẫn lo lắng cho Lý Thất Dạ, dù sao Lý Thất Dạ đạo hạnh cònrất cạn. Nếu có Lý Sương Nhan là vương hầu cường đại đi theo, hắn an tâm hơn nhiều.
– Ta làm ít chuyện.
Lý Thất Dạ cự tuyệt, Lý Sương Nhan nghe nói như vậy, cũng không nói cáigì nữa, nàng hiểu Lý Thất Dạ không muốn người khác đi theo.
Sau khi phân phó mọi người, mọi người rời đi, Lý Thất Dạ đặc biệt gọi Ngưu Phấn, nhìn qua Ngưu Phấn, nói ra:
– Hôm nay, ta truyền cho ngươi thất giải!
– Thất giải?
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Ngưu Phấn chấn động tinh thần! Hưng phấnkhông kiềm nén được, tuy hắn có lục giải, nhưng mà, thất giải hắn khôngcó hiểu ra.