Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 146: Thánh Thiên Đạo (3) tại website SStruyen.Net
Lý Sương Nhan vừa bước ra thì bộ dáng nước chảy mây trôi, một bước này đã vượt qua vô tận đạo văn của Thánh Thiên Đạo, vô tận đạo văn này có thể nghiền nát hư không, nhưng mà lúc này Lý Sương Nhan giống như hoa sen nở ra, tích thủy không dính, vô tận đạo văn căn bản không thể ảnh hưởng tới nàng.
Vô cấu thể, vô thượng tiên thể thuật, trong một loạt tiên thể thuật, Lý Sương Nhan sở tu vô cấu tiên thể thuật đã là đệ nhất.
Phốc —
Lý Sương Nhan một kiếm xé trời, đâm trúng ngực của Thánh Thiên Đạo. Vào lúc nguy hiểm tính mạng, “Loong coong” một tiếng, trên người Thánh Thiên Đạo mặc đạo y đã ngăn cản một kiếm này.
Nhưng mà mặc dù là như thế, một kiếm này quá đột ngột, thân thể Thánh Thiên Đạo vẫn bị kiếm kình đánh bay, bị đánh bay hơn trăm dặm, sau khi hắn đứng lại, sắc mặt trắng bệch.
– Thể chất thật đáng sợ, chẳng lẽ Lý tiên tử thật sự là thánh thể đại thành!
Nhìn thấy một màn này, Phi Giao Hồ lão Quy vương sắc mặt trắng bệch, thì thào nói:
– Vạn pháp không dính, đây chính là Ngọc Thanh thể đại thành sao?
Lúc này sắc mặt người ở đây đại biến, kể cả lão giả áo xám đi theo Thánh Thiên Đạo cũng hoảng sợ.
Đạo pháp không dính, đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, đây là chuyện rất đáng sợ, gặp đối thủ như vậy, đây tuyệt đối là trí mạng.
Lý Sương Nhan cũng phải động dung vì bản thân mình, vào thời khắc này nàng mới lĩnh hội tiên thể thuật mà Lý Thất Dạ truyền lại là nghịch thiên ra sao! Cho dù thế gian còn có vô cấu thể tiên thể thuật, cũng không cách nào so sánh với vô thượng tiên thuật của Lý Thất Dạ, đây chính là đệ nhất tiên thể thuật.
– Sương Nhan, ngươi công phạt quá yếu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Về sau có cơ hội phải luyện thêm mấy môn sát thuật.
Một kiếm vốn có thể chém Thánh Thiên Đạo, đáng tiếc, Lý Sương Nhan ưu điểm không ở sát phạt, nàng dùng nhiều thời gian là say đắm trong trận pháp, nhưng mà ở phương diện này, nàng còn không có tu thành sát trận thích hợp.
Lúc này sắc mặt Thánh Thiên Đạo rất khó coi, hắn không lâu trước đó tu thành vương hầu, tự cho mình cực cao, tự nhận có thể trở thành đệ nhất nhân trong trung tâm vực, thật không ngờ hôm nay ăn thiệt thòi trong tay Lý Sương Nhan.
– Bích thanh hoàng thể, quả nhiên khó lường.
Thánh Thiên Đạo lạnh lùng nói:
– Lý tiên tử, hôm nay cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là đại sát thuật!
Vừa nói ra lời này,”Oanh” một tiếng vang thật lớn, sau lưng hắn hiện ra khu vực mang hoang, vào thời điểm này, Thánh Thiên Đạo giống như hung thú xuât thế, sát khí tung hoành, giống như vô số hồng hoang tiên thú hàng lâm, sinh linh trong khu vực mười vạn dặm run rẩy.
Lúc này Thánh Thiên tử thọ luân hiển hiện, thọ bảo thúc dục tất cả huyết khí, vương hầu Thánh Thiên tử uy áp hiện ra, giống như hắn thống ngự toàn bộ vương hầu.
– Coi chừng, trên người hắn có dấu hung khí.
Vừa cảm thụ được khí tức hồng hoang hung thú, Cổ Thiết Thủ sắc mặt đại biến, tiến lên một bước, nhắc nhở Lý Sương Nhan.
– Cổ trưởng lão, nếu như ngươi muốn động thủ, ta tiếp ngươi mấy chiêu.
Lúc này lão già áo xam đi theo Thánh Thiên Đạo đi ra.
Lão già này đứng ra, khí tức mạnh mẽ hiện ra, giống như chân nhân mọc cánh thành tiên, khí tràng mịt mù, người ta có cảm giác như nhìn thấy bầu trời, phải ngẩng đầu nhìn lên.
– Tư Đồ quốc sư —
Vừa thấy người này, sắc mặt Cổ Thiết Thủ đại biến, ánh mắt ngưng tụ.
– Tư Đồ chân nhân! Quốc sư Bảo Thánh thượng quốc, chân nhân nha.
Nhìn thấy gương mặt lão già áo xám này, không ít mặt người đại biến, cao thủ Tử Hà Quan, Phi Giao Hồ cũng biến sắc.
Chân nhân là trên vương hầu, Nếu như vương hầu đứng trên chúng sinh, như vậy, chân nhân áp đảo trên vương hầu, giống như ngôi sao trên bầu trời, người người ngưỡng mộ.
Thời đại đạo gian vừa chấm dứt, một chân nhân đứng ở chỗ này, đây tuyệt đối là chuyện khiến người ta run sợ.
Thời đại đạo gian ba vạn năm, có thể trở thành chân nhân là chuyện vô cùng kinh người, thậm chí có thể nói, vương hầu cùng chân nhân dù cách nhau một cảnh giới, nhưng có cách biệt một trời một đất.
Lúc này cả tràng diện vô cùng yên tĩnh, vào hôm nay mà nói, vương hầu đã rất không được, nếu như có chân nhân tiến vào Ma Bối Lĩnh, đối với rất nhiều đại giáo mà nói, đây không phải một chuyện lạc quan. Hơn nữa chỉ có tu sĩ dưới cổ thánh mới có thể tiến vào Ma Bối Lĩnh, chuyện này có ý nghĩa tiến vào Ma Bối Lĩnh, chân nhân mạnh nhất.
– Chân nhân cái gì, hung khí cái gì, đều không đáng tiền.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:
– Cổ trưởng lão, lấy đồ ra, diệt sạch toàn bộ là được. Ta và cô nương nói chuyện đại sự, đừng làm chậm trễ chuyện của ta.
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Cổ Thiết Thủ do dự một chút, nhưng vẫn lấy bức họa tổ sư ra.
Oanh —
Bức họa vừa ra, đế uy xuất hiện, bức họa tổ sư treo cao trên đỉnh đầu Cổ Thiết Thủ, lúc này trong bức họa Minh Nhân tiên đế bao quát chúng sinh, chưởng chấp chư thiên, giờ này khắc này, cho dù là chư thiên cũng phải cúng bái.
– Đế uy —
Bức họa vừa ra, tất cả mọi người hoảng sợ, có người hét lên, người đạo hạnh thấp quỳ rạp xuống đất.
– Đế uy, đúng, đúng, là đế khí sao?
Lúc này không biết bao nhiêu người dọa sắc mặt trắng bệch, dưới đế uy này, cái gì đại hiền cũng chẳng đáng nói.
– Bức họa Minh Nhân tiên đế–
Vừa nhìn thấy bức họa trên đầu Cổ Thiết Thủ thì có giáo chủ đại giáo biến sắc, thì thào nói:
– Là tự họa của tiên đế.
– Tuy không phải là tiên đế bảo khí, đây chính là tự họa của tiên đế, trong đó bao hàm tâm huyết của tiên đế, trong đó đế uy vô cùng kinh người.
Lão Quy của Phi Giao Hồ thì thào tự nói.
Lúc này cho dù là Giang Tả Hầu hay Nam Thiên Hào, sắc mặt đại biến, Giang Tả Hầu nhìn qua vô thượng tiên dung của Minh Nhân tiên đế thì sắc mặt âm tình bất định, một đời tiên đế, chỉ có thể ngưỡng mộ, càng làm cho Giang Tả thế gia sỉ nhục là, năm đó Minh Nhân tiên đế cuối cùng triệt để đánh bại tổ tiên Giang Tả hiền vương của Giang Tả thế gia, từ nay về sau mất đi tư cách thiên mệnh.
Sắc mặt Nam Thiên Hào cũng âm lãnh, Nam Thiên thế gia được xưng là hậu nhân của Phi Dương tiên đế, nhưng mà đúng như Lý Thất Dạ đã nói, Phi Dương tiên đế chịu tải thiên mệnh thì không có quay về Nam Thiên thế gia!
Vừa thấy vô thượng tiên dung của tiên đế, không ít tu sĩ đều phục bái, cường giả như Tử Hà Quan lão đạo sĩ cũng phải cúi đầu từ xa, đây là tôn kính với vô thượng tiên đế.
– Bức họa tiên đế…
Lúc này Tư Đồ chân nhân là quốc sư Bảo Thánh thượng quốc cũng biến sắc, lùi ra phía sau.
Đế vật, tuy không trân quý bằng bảo khí tiên đế, nhưng mà nó dễ dàng có được hơn bảo khí tiên đế, nó có thể dùng dễ dàng, không giống tiên đế bảo khí dùng huyết khí thúc dục.
Mặc dù nói đế vật sẽ bị hao tổn, có chút đế vật dùng qua một lần thì biến thành vật vô dụng, nhưng mà một khi đế bao hàm tiên uy sát thuật, cho dù là đại hiền cũng biến sắc.