Tiến vào con đường như vũng bùn, đi đến có chút gian nan, bất quá Trầm Tường cùng Liễu Mộng Nhi đều có lực lượng rất lớn, hơn nữa bên người Trầm Tường mang theo không ít đan dược để bổ sung, nên lực lượng của bọn hắn không có chút suy giảm.
– Xem kìa!
Trầm Tường lập tức kinh hô, chỉ nhìn thấy hai bên bờ sông này, đột nhiên tràn đầy đồ vật lít nha lít nhít, nhìn kỹ, những thứ này đều là độc vật như rết, nhện, bò cạp, cóc,… cực lớn, nhìn ra khiến người ta tê cả da đầu, phát lạnh cả người, đặc biệt là những thứ này còn lớn hơn cả thân người, vừa nhìn là biết độc không thể tả.
Liễu Mộng Nhi nhíu mày, trên mặt tràn đầy chán ghét, nếu như bây giờ nàng có thể dùng chân khí, sợ rằng hai bờ sông đã sớm bốc cháy lên liệt hỏa.
– Mộng Nhi tỷ, tỷ cùng Đan trưởng lão quan hệ như thế nào?
Trầm Tường vì phân tán lực chú ý, nói.
Độc vật hai bờ sông lít nha lít nhít, nhiều không cách nào tính toán, nhưng đều không dám tiến vào vũng bùn, điều này làm cho Liễu Mộng Nhi yên tâm không ít.
– Nàng thường dùng đan dược cùng ta trao đổi một ít linh khí, quan hệ cũng rất tốt, bất quá xưa nay ta chưa từng thấy mặt thật của nàng.
Liễu Mộng Nhi đối với việc này cũng hết sức tò mò, quấy nhiễu nàng mấy ngàn năm.
– Còn chưởng giáo của Đan Hương Đào Nguyên? Tỷ tiếp xúc qua chưa?
Trầm Tường lại hỏi.
– Không có, ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua, bất quá bình thường đều là một nha hoàn của nàng đến đàm luận cùng ta, tất cả sự vụ trong Đan Hương Đào Nguyên đều là nha hoàn kia phụ trách quản lý!
Liễu Mộng Nhi lại nói, nàng biết Trầm Tường đang suy nghĩ cái gì, bởi vì nàng cũng cho rằng chưởng giáo Đan Hương Đào Nguyên cùng Đan trưởng lão nhất định có quan hệ, hai người này đều là người phi thường thần bí.
– Nha hoàn tỷ nói là Hương Hoa Nguyệt?
Trong lòng Trầm Tường cả kinh, hắn không nghĩ tới quyền lực của Hương Hoa Nguyệt sẽ lớn như vậy, dĩ nhiên chưởng quản toàn bộ Đan Hương Đào Nguyên.
– Nữ nhân ngươi biết cũng không ít nhỉ!
Liễu Mộng Nhi hừ nói.
Đột nhiên, độc vật hai bờ sông đều dồn dập tản ra, một trận tiếng gào kèm theo run rẩy kịch liệt truyền đến, giống như toàn bộ Huyền Vũ Huyền Cảnh đều lay động vậy, mà tiếng gào kia nghe tới vô cùng khàn khàn, mang theo một loại tang tóc cùng bi thương.
– Huyền Cảnh này sắp mở ra! Nhanh chóng đạt được Huyền Vũ kim cương giáp kia một chút!
Trầm Tường rốt cục có chút khẩn trương.
Liễu Mộng Nhi gật đầu, cùng Trầm Tường tăng nhanh tốc độ, để thuyền nhỏ nhanh chóng về phía trước.
– Thanh Long đồ ma đao, Huyền Vũ kim cương giáp, đây đều là lấy tên bốn thần thú, chẳng lẽ trong chuyện này có chút liên quan?
Liễu Mộng Nhi trầm ngâm nói.
Trầm Tường cười hì hì:
– Mộng Nhi tỷ, nghe nói tỷ cũng có một thần binh tên là Chu Tước, có thể lấy ra cho ta mở mang tầm mắt không?
Nghe được Trầm Tường nói, Liễu Mộng Nhi thay đổi sắc mặt, run lẩy bẩy cả linh hồn, nhíu chặt đôi mi thanh tú nhìn Trầm Tường, lạnh giọng hỏi:
Huyền Vũ Huyền Cảnh thỉnh thoảng sẽ sản sinh một trận lay động kịch liệt, liên tiếp kéo dài hơn hai mươi ngày, bất quá Trầm Tường cùng Liễu Mộng Nhi không còn nghe được tiếng gào như viễn cổ cự thú nữa.