Chương 166: Thủy Lộ

Trầm Tường cùng Liễu Mộng Nhi ở trên thuyền nhỏ, huy động thần binh lợi khí trong tay, khảm, đâm công kích những Thiên Huyền Thử bay đến kia, mà thuyền nhỏ cũng ở Liễu Mộng Nhi dùng thần thức thôi thúc, đã rời xa bờ song, trên thuyền cũng tràn đầy huyết dịch của Thiên Huyền Thử, mà trên người của Trầm Tường cũng là máu me đầm đìa, nhưng trên quần áo trắng noãn kia của Liễu Mộng Nhi lại không hề có một vết máu, vừa nãy Trầm Tường cũng chú ý tới, trên quần áo bó của nàng có một loại lực lượng kỳ lạ, có thể ngăn cản những huyết dịnh nhỏ kia bay tới.

Thuyền nhỏ đã rời xa bờ sông, đi tới giữa sông, những Thiên Huyền Thử kia chỉ có thể ở bờ sông hí dài, không dám hạ sông, trên sông cũng trôi rất nhiều thi thể Thiên Huyền Thử, Trầm Tường biết những cái này đều có thể đổi thành tinh thạch, dùng một đại đao vớt những thi thể kia, hắn phát hiện mình ngốc lâu với Chu Vinh, cũng có một phong cách làm việc như Chu Vinh.

– Khẩn trương kiểm tra thân thể của ngươi đi!

Liễu Mộng Nhi thấy những Thiên Huyền Thử kia không thể đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm:

– Đúng rồi, đem cây đao kia của ngươi cho ta nhìn một cái.

– Không được, cây đao này rất nặng, lấy ra sẽ làm thuyền trầm đi!

Trầm Tường vừa lên thuyền liền thay đổi một Linh khí tam đoạn thấp kém, hắn bây giờ nhảy xuống sông, ở trong sông thoát đến tinh quang, thanh tẩy thân thể. Sau đó lại bảo Liễu Mộng Nhi xoay người sang chỗ khác, để hắn bò lên mặc quần áo.

Sau khi biết phía sau có một nam nhân thân thể trần truồng, mặt Liễu Mộng Nhi rất là nóng, e thẹn không ngớt, nàng phát hiện cùng Trầm Tường sống chung một chỗ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, liền làm nàng trải qua rất nhiều sự tình mà nàng sống hơn vạn năm cũng không có trải qua.

– Ở trong sông an toàn không?

Liễu Mộng Nhi nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi, trong lòng có chút lo lắng, nắm thật chặt bạch cốt trường thương trong tay, đứng ở mặt trên đầu thuyền.

Trầm Tường buông tay, bất đắc dĩ nói:

– Ta cũng không biết, nói chung có một gia hoả nói cho ta biết, đi thủy lộ sẽ an toàn!

– Mộng Nhi tỷ, cây trường thương này của tỷ rất đẹp, tên là gì? Thời điểm giết chuột cũng không dính huyết, hơn nữa thời điểm tỷ dùng thương đúng là đẹp mắt, rất dễ nhìn!

Liễu Mộng Nhi cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như lúc này bọn họ vẫn ở trên bờ, vậy nhất định dữ nhiều lành ít.

– Giết chết ba mươi con Thiên Huyền Thử, dĩ nhiên không có một con có yêu đan!

Trầm Tường thất vọng nói.

– Yêu thú có yêu đan quá ít, những thi thể này có thể bán được 10 ngàn tinh thạch một đầu, cũng xem là không tệ!

Liễu Mộng Nhi nói, đối với chút tiền nhỏ ấy, nàng không có quan tâm chút nào.

Trời dần dần sáng, bất quá vẫn rất mờ mịt, yêu thú hai bên bờ sông cũng dần ít đi, Trầm Tường cùng Liễu Mộng Nhi cả đêm đều lo lắng đề phòng những yêu thú kia, lo lắng những yêu thú kia sẽ đột nhiên nhảy lên đây, bất quá những yêu thú này hình như đều rất sợ nước, một chút cũng không dám lại gần sông.

Mười ngày trôi qua, yêu thú hai bên bờ sông đạt đến số lượng làm cho Trầm Tường cùng Liễu Mộng Nhi tê cả da đầu, bất quá linh khí bên trong Huyền Vũ Huyền Cảnh này so với bên ngoài nồng nặc hơn rất nhiều lần, trong vòng vạn năm dưỡng dục ra nhiều linh thú như vậy cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa lại không có nhân loại tới quấy rầy.

– Phía trước không đường!

Đột nhiên Liễu Mộng Nhi nói, Trầm Tường chỉ nhìn thấy phía trước con sông này là một mảnh núi đá, mà nước sông giống như có thể xông vào bên trong núi đá.

Trầm Tường nhìn chung quanh, phát hiện một con đường tràn đầy bùn nhão, mặt trên cũng có một chút nước, bất quá lại tràn ngập một cỗ tanh tưởi.

– Bên kia, đây hẳn là một thủy lộ!

Trầm Tường chỉ chỉ vũng bùn như sông kia.

Mặc dù Liễu Mộng Nhi có chút không muốn, nhưng hiện tại đã nghiệm chứng Trầm Tường nói là đúng, đi thủy lộ rất an toàn! Nàng lấy ra hai mái chèo, cùng Trầm Tường chèo thuyền nhỏ.

– Có thể cùng Mộng Nhi tỷ chèo thuyền, thực sự là một việc vui lớn trong nhân sinh, ha ha…

Trầm Tường hài lòng cười.

– Lẽ nào ngươi không thể khẩn trương một chút sao?

Liễu Mộng Nhi nói một cách lạnh lùng, từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng đều nghiêm mặt, một khắc cũng không có thư giãn xuống, ngược lại là Trầm Tường chỉ luôn cợt nhả.

– Mộng Nhi tỷ cũng biết hưởng thụ chứ nhỉ, bên trong pháp bảo chứa đồ lại có loại đồ vật này, nhất định tỷ thường xuyên đi chơi cùng Tiên Tiên.

Trầm Tường cười nói.

– Hừ, đều là tiểu nha đầu kia dạy ta, nàng cũng không ít trò.

Liễu Mộng Nhi nói, ở chung một chỗ cùng Tiên Tiên, nàng cũng cảm thấy thập phần vui vẻ.

– Khà khà, đây đều là ta dạy cho nàng.

Trầm Tường cười nói, nhớ tới khi còn bé cả ngày cùng Tiết Tiên Tiên ở chung một chỗ, trên mặt hắn tràn đầy tiếu dung.

Prev
Next