Chương 2152: Thưởng và phạt

Một tháng nhanh như gió, nhẹ nhàng lướt qua…
Ngày hôm nay, vạn dặm xung quanh Phủ Hộ Pháp náo nhiệt đến cực điểm.
Từ khi Lạc Nam tiếp nhận tòa phủ đệ này, đã đổi tên nó thành Thanh Long Phủ theo đúng xanh dưng chức vị hộ pháp của hắn.
Quảng trường rộng lớn nay đã xuất hiện lít nha lít nhít tu sĩ đến từ tất cả Thánh Hoàng Thế Lực có mặt tại Thanh Long Khu.
Hơn hết để bày tỏ sự tôn trọng của bản thân đối với vị Hộ Pháp này, tất cả Thánh Hoàng Thế Lực đều trang trọng đến cực điểm, không chỉ người đứng đầu của Thế Lực, mà tất cả cường giả cấp bậc trưởng lão và Thiếu Chủ, Thánh Nữ cũng đều đi theo.
Đương nhiên không chỉ các Thánh Hoàng Thế Lực, vẫn có không ít Thánh Tôn Thế Lực trở xuống kéo đến tham gia náo nhiệt, tuy không đích thân tiến vào quảng trường, nhưng cũng âm thầm ở xung quanh quan sát.
Số lượng tương đối đông đúc…
Chỉ bất quá khiến tất cả mọi người cảm thấy khó xử nằm ở chỗ, bên trong đám đông không hề tìm ra bóng dáng của một vị Thánh Đế nào.
Phải biết rằng tính luôn cả Thánh Đế Thế Lực vừa gia nhập Thanh Long Khu, có tổng cộng 21 Thánh Đế Thế Lực, số lượng Thánh Đế cường giả của tất cả thế lực này cũng có đến vài chục vị…
Nhưng ở hiện trường không thấy bóng dáng vị Thánh Đế nào, điều này khiến trong lòng mọi người khá khó xử.
Phụ trách đón tiếp khách nhân và thu nhận lễ vật là một nhóm người khoác áo choàng thần bí không rõ thân phận, bất quá mọi người đều nghĩ rằng đây là thuộc hạ của Thanh Long Hộ Pháp, vì vậy cũng cảm thấy bình thường, biểu hiện khá tự nhiên.
“Thánh Hoàng thế lực – Bích Loan Phái dâng lên Thanh Long Hộ Pháp một quả Loan Điểu Trứng, kính chúc Hộ Pháp đem Thanh Long Khu phát triển không ngừng, vang danh thiên hạ.”
“Thánh Hoàng thế lực – Thanh Mộc Kiếm Tông dâng lên lễ vật ba thanh Mộc Tinh Kiếm, nguyện vì Thanh Long Hộ Pháp xông pha khói lửa.”
“Thánh Hoàng thế lực – Huyền Kiếm Môn dâng lên một bầu Kiếp Lôi Tửu, hy vọng Thanh Long Hộ Pháp không chê lễ mọn.”
“Thánh Hoàng thế lực – Minh Kiếm Thành, dâng lên một tòa Đế Cấp Trận Pháp đạt được trong di tích cổ, vinh hạnh khi được Hộ Pháp triệu tập.”
“Thánh Hoàng thế lực – Ngọc Nữ Môn, dâng lên một Thánh Nữ sở hữu Thể Chất Song Tu đặc biệt, hy vọng được trở thành tiểu thị nữ vì Thanh Long Hộ Pháp bưng trà rót nước.”
“Khụ…” Lạc Nam ngồi trên chủ vị nghe đám đông dâng lễ không ngừng, xém chút phun ra một ngụm.
Hắn nhìn sang Tuyết Tuyền vẫn đang che mặt, mở miệng phân phó: “Lễ vật của Ngọc Nữ Môn này ta tặng cho nàng.”
Tuyết Tuyền ánh mắt cổ quái, thầm nghĩ ta thu nữ nhân có Thể Chất Song Tu đặc biệt làm cái gì nha?
Nhìn các thuộc hạ của mình bên dưới đại diện cho Lạc Nam tiếp nhận lễ vật, Tuyết Tuyền sắc mặt hơi khó coi nói:
“Hộ Pháp, thật sự không có Thánh Đế Thế Lực nào đến.”
“Chưa chắc…” Lạc Nam nhàn nhạt mỉm cười.
Quả nhiên hắn vừa dứt tiếng không lâu, bên dưới liền truyền đến thanh âm:
“Thánh Đế Thế Lực – Hoa Kiếm Tông, dâng lên Thanh Long Hộ Pháp ba bình độc môn Đế Đan – Hoa Hồn Đan, có tác dụng tỉnh khí ngưng thần, giải trừ tạp niệm, ổn định độ tinh khiết của Linh Hồn, Thánh Đế sử dụng cũng có tác dụng.”
Toàn trường giật mình, lập tức bị thanh âm này gây chú ý.
Trong một biển các Thánh Hoàng Thế Lực, duy nhất một Thánh Đế Thế Lực dâng lên lễ vật, đương nhiên khiến người xung quanh có sâu sắc ấn tượng.
Đưa mắt nhìn đến, chỉ thấy một vị tuyệt sắc mỹ phụ nhân, đoan trang cao quý, mỹ mạo vô song dẫn đầu bảy vị trưởng lão cùng bước đến, khí thế Thánh Đế không che giấu chút nào.
Tuy chỉ là Thánh Đế Trung Kỳ, nhưng so với tất cả Thánh Hoàng ở đây đã như hạc giữa bầy gà, cực kỳ nổi bật.
Các thế lực xung quanh đưa mắt nhìn nhau, âm thầm truyền âm nghị luận…
Hoa Kiếm Tông này là thế lực gần nhất được Nam Thiên Môn thu nhận, không ngờ cũng không có sự kiêu ngạo của Thánh Đế như các thế lực khác, còn trịnh trọng đến hướng Hộ Pháp dâng lễ.
Bất quá điều này giống như một sự đánh cược.
Nếu Thanh Long Hộ Pháp có đủ bản lĩnh bình định Thanh Long Khu, Hoa Kiếm Tông chắc chắn sẽ trở thành một trong các thế lực được sủng ái, trọng dụng nhất.
Ngược lại nếu Thanh Long Hộ Pháp bị những Thánh Đế Thế Lực khác chèn ép rời đi, vậy Hoa Kiếm Tông cũng phải nghênh đón kết cục tương tự, khó mà chống lại 20 thế lực còn lại khi đã dám làm trái ý bọn họ.
Lạc Nam đưa mắt nhìn Hoa Như Thủy dẫn đầu mấy mỹ nữ của Hoa Kiếm Tông mà âm thầm gật đầu.
Thật là trùng hợp, thế lực của mẫu thân Tần Lộng Ngọc lại được xếp vào địa bàn của hắn, xem như khá hữu duyên.
Mà lúc này lại có thêm một vài Thánh Hoàng Thế Lực khác tiến lên dâng lễ, sau đó bầu không khí liền trở nên yên tĩnh.
“Kết thúc rồi sao? Còn thế lực nào nữa không?” Lạc Nam nhàn nhạt hỏi.
“Thánh Tôn Thế Lực – Việt Nữ Tông, hướng Thanh Long Hộ Pháp dâng lên công pháp quý giá nhất của bổn tông là Việt Nữ Kinh, hy vọng Hộ Pháp không chê.”
Một tiếng quát trong veo thánh thót khiến toàn trường kinh ngạc, chỉ thấy một nữ nhân dáng người cao thẳng, chân dài miên man, diện mục tú lệ tuyệt luân, thần thái tự tin, tóc đen chảy xuống như thác chạm vào bờ mông vểnh cao, bầu sửa nỡ nang, thân mặc áo dài màu trắng thướt tha trong gió điềm tĩnh bước đến, trong tay cầm một quyển công pháp có vẻ đã cũ dâng lên.
“Lần này Hộ Pháp chỉ mời Thánh Hoàng Thế Lực trở lên.” Một vị thuộc hạ của Tuyết Kiếm Sơn nhíu mày nói.
“Tiểu nữ biết rõ.” Nữ nhân chắp tay, không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
“Mặc dù Việt Nữ Tông chỉ là Thánh Tôn Thế Lực, không được Hộ Pháp triệu tập, nhưng bằng vào sự tôn kính và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, Việt Nữ Tông vẫn muốn diện kiến Thanh Long Hộ Pháp, dâng lên lễ vật là mãn nguyện rời đi.”
“Nếu Hộ Pháp trách tội, tiểu nữ xin một mình gánh chịu, không liên hệ gì đến Việt Nữ Tông.”
Đám người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Lạc Nam, đã thấy hắn chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn nữ nhân cười hỏi:
“Nàng là ai? Một mình đại diện cho toàn bộ Việt Nữ Tông được sao?”
“Tiểu nữ tên gọi Việt Tư An, là Tông Chủ của Việt Nữ Tông, đương nhiên có thể đại diện.” Nữ nhân hai mắt sáng quắc nhìn hắn, thánh thót nói rằng:
“Có thể diện kiến Thanh Long Hộ Pháp bằng xương bằng thịt đã là vinh hạnh của tiểu nữ, đã sẳn sàng cam tâm tình nguyện chịu phạt khi dám không mời mà đến.”
“Haha, hôm nay là ngày vui, người đến chính là khách, sao bổn Hộ Pháp có thể phạt nàng?” Lạc Nam mỉm cười, phất tay ra hiệu Việt Tư An ngồi sang bên cạnh, phân phó vị trí ngay kế Hoa Kiếm Tông.
Toàn trường âm thầm kinh hãi, chỉ là Thánh Tôn Thế Lực lại được thu xếp ngồi cùng với Thánh Đế Thế Lực, xem ra Thanh Long Hộ Pháp có ấn tượng với Việt Tư An rất tốt.
Tất cả an vị vào chỗ của mình, Lạc Nam mới khẽ cười, thanh âm vang vọng:
“Bổn Hộ Pháp phóng đi 250 thanh phi kiếm, mang theo 250 phong thư, tính luôn cả Việt Nữ Tông không mời mà đến, hiện tại chỉ có 231 thế lực tham dự lần triệu tập này, vắng mất 20 Thánh Đế Thế Lực.”
Toàn trường vội vàng cúi thấp đầu, ở đây không ai là kẻ ngu xuẩn, đương nhiên biết lý do vì sao những Thánh Đế Thế Lực kia không xuất hiện.
Rõ ràng là không phục Thanh Long Hộ Pháp, muốn cho hắn một hạ mã uy.
“Haha, Thánh Đế Thế Lực vốn trăm công nghìn việc, bọn hắn nhất thời vắng mặt vì bận rộn là chuyện bình thường, bổn Hộ Pháp không trách, tin rằng rất nhanh sẽ đến…” Lạc Nam nở nụ cười ôn hòa nói.
Mọi người âm thầm cười khổ, vị Hộ Pháp này cũng quá lạc quan, rõ ràng những Thánh Đế kia muốn chống đối ngươi có được hay không?
Mỹ Mộng ẩn trong bóng tối âm thầm bĩu môi, nếu Lạc Nam vui vẻ cho qua chuyện lần này đơn giản như vậy, nàng sẽ xem nhẹ hắn.
“Được rồi, tạm thời không đề cập đến những thế lực vắng mặt.” Lạc Nam giang tay nói:
“Các vị có mặt ngày hôm nay đã cho bổn Hộ Pháp mặt mũi rất lớn, lại còn dâng lên lễ vật quý trọng, khiến ta ái ngại vô cùng.”
“Như vậy đã có qua thì phải có lại, lần đầu tiên gặp mặt, bổn Hộ Pháp cũng có chút lễ vật gửi đến các ngươi, xem như lễ ra mắt.”
“Hộ Pháp khách khí.” Hoa Như Thủy chắp tay lên tiếng:
“Được diện kiến Hộ Pháp là vinh hạnh của chúng ta, nào dám nhận lễ vật của ngài?”
“Nói rất đúng, Hộ Pháp đừng khách khí như vậy, chỉ cần được diện kiến ngươi đã là phúc phận rất lớn rồi.” Các Thánh Hoàng Thế Lực nhao nhao gật đầu nịnh nọt.
Đợi đám đông dứt tiếng, Việt Tư An mới sảng khoái nói: “Các vị khác tiểu nữ không dám có ý kiến, nhưng được Hộ Pháp tặng lễ chính là vinh hạnh ngàn năm khó cầu, tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
“Haha, sảng khoái lắm, như vậy mới đúng.” Lạc Nam cất tiếng cười to, đảo mắt nhìn toàn trường hừ lạnh:
“Bổn Hộ Pháp tặng lễ, các ngươi không muốn nhận cũng phải nhận.”
Đám đông vội vàng im miệng, không ít người hung hăng trừng Việt Tư An, thầm nghĩ nàng đi ngược với chúng ta làm gì?
Người ở đây đông đúc như vậy, Hộ Pháp có thể tặng được thứ gì chứ?
Bất quá nếu Lạc Nam đã nói thế, cả đám cũng không dám nói thêm cái gì.
Mà lúc này, chỉ thấy Lạc Nam chậm rãi bước đến trước mặt Việt Tư An, mỉm cười hỏi:
“Việt Nữ Tông của nàng có bao nhiêu Thánh Tôn?”
“Bẩm Hộ Pháp, tính luôn tiểu nữ và các trưởng lão, Việt Nữ Tông có năm vị Thánh Tôn.” Việt Tư An nhìn hắn bẩm báo, ở khoảng cách gần nàng mới nhận ra sự uy vũ tà mị của nam nhân này quá mức bức người, vội vàng dời ánh mắt.
“Bởi vì Việt Nữ Tông là thế lực duy nhất cam tâm tình nguyện tiếp nhận lễ vật của ta, nên các ngươi cũng đừng ghen tị.” Lạc Nam nhìn xung quanh cười trêu tức.
Trong lúc đám đông còn chưa hiểu, chỉ thấy hắn khẽ phất tay.
Hương thơm ngào ngạt, toàn bộ thiên địa như rơi vào tĩnh lặng.
Trước mặt Việt Tư An hiện ra năm quả trái cây chín mộng, căng đầy ngập nước, đỏ thẳm tươi tắn cực kỳ hấp dẫn.
Đồng tử đám đông đồng loạt co rụt lại, mà Việt Tư An cũng là tròn xoe cả hai mắt, miệng nhỏ há hốc ra.
Chỉ ngửi một hơi, tất cả người ở đây như đều cảm giác được tu vi của mình nhích lên một chút.
“Trời ạ…Bàn Đào Quả!”
Không biết là người phương nào cất tiếng gầm thét, thanh âm tràn ngập cuồng nhiệt và cháy bỏng.
Lạc Nam cười tủm tỉm nói: “Phủ Hộ Pháp chẳng có thứ gì quý giá, dùng Bàn Đào Quả chiêu đãi khách phương xa.”
Hắn tiếp tục phất tay.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Bàn Đào Quả liên tục bắn ra bốn phương tám hướng, mỗi một Thánh Hoàng Thế Lực đều được cấp cho một quả Bàn Đào, lơ lửng ở trước mặt.
Riêng Thánh Đế Thế Lực duy nhất như Hoa Kiếm Tông được ân sủng cấp cho ba quả.
“Cái này…cái này…là thật…là thật sao?”
Toàn trường choáng váng, thanh âm khó tin và tiếng hít thở không thông dồn dập vang lên không ngớt.
Mỹ Mộng và Tuyết Tuyền lấy tay che kín miệng, các vị thuộc hạ của Tuyết Kiếm Sơn hai mắt muốn lồi cả ra ngoài.
Vô số thám tử, tu sĩ đến từ những thế lực vây xem nuốt nước miếng ừng ực, sắc mặt ghen ghét, thèm thuồng, tham lam không hề che giấu.
Trời ạ, tất cả thế lực đến diện kiến Thanh Long Hộ Pháp đều được tặng Bàn Đào Quả quý giá.
So với Bàn Đào Quả, lễ vật mà bọn hắn dâng lên thật sự không thể nào so sánh.
“Ta nhớ rồi, Hộ Pháp từng đến Thiên Cơ Lâu…chắc hẳn là mua sắm Bàn Đào Quả!” Một vị Thánh Hoàng gào thét:
“Chỉ là để đạt được từng ấy số lượng Bàn Đào, cái giá phải trả sẽ khủng khiếp đến mức nào?”
Thanh Long Hộ Pháp chơi lớn như vậy? đầu tư lớn như vậy?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, từng vị Thánh Hoàng vội vàng thu hồi Bàn Đào Quả, xem như bảo vật, biểu hiện cuồng nhiệt, kính cẩn khi nhìn thân ảnh Lạc Nam không gì tả nổi.
Cả đám mừng rỡ như điên, đại thu hoạch…đúng là đại thu hoạch, hận không thể ngửa đầu thét dài, lần này quyết định diện kiến Thanh Long Hộ Pháp thật quá đúng đắn.
“Thế nào? Vừa rồi các ngươi ai chê quà của ta?” Lạc Nam trêu tức hỏi.
“Hắc hắc.” Đám đông xấu hổ cười thầm, không ai dám lên tiếng.
Mà lúc này, bọn hắn mới nhớ đến 5 quả Bàn Đào lơ lửng trước mặt Việt Tư An, ánh mắt cả đám hừng hực như liệt hỏa, bên trong lại tràn ngập cảm giác hối hận.
Cả đám hận không thể cho mình một bạt tay, biết thế cứ sảng khoái nhận lễ vật của Hộ Pháp, nào dám mở miệng khách khí như vậy?
“Hộ Pháp…cái này…cái này…” Việt Tư An cũng là khó giữ nổi bình tĩnh, kích động đến run rẩy cả người, nàng cảm thấy lúc này mình đang giống như nằm mơ.
“Haha, Việt Nữ Tông xứng đáng với điều này, bởi vì nàng là người đầu tiên tuân theo lệnh của ta mà không hề do dự.” Lạc Nam cao giọng nói:
“Ta muốn tất cả hiểu rằng, chỉ cần đi theo bổn Hộ Pháp, làm theo lệnh của bổn Hộ Pháp, các ngươi ai cũng sẽ không chịu thiệt thòi, Bàn Đào Quả chỉ là khai vị mà thôi.”
“Hộ Pháp anh minh, Hộ Pháp vạn tuế…” Tất cả thế lực hưng phấn gào thét, âm thầm thương hại cho đám Thánh Đế Thế Lực, các ngươi đã bỏ qua cơ duyên trên trời rơi xuống rồi.
“Móa nó, con hàng này giàu đến mức nào?” Mỹ Mộng âm thầm chửi thề, uổng công tỷ tỷ đệ đệ, hắn vậy mà chưa từng tặng quà cho nàng, Bàn Đào Quả nha…ngay cả nàng cũng thèm.
Lạc Nam nâng bàn tay lên ra hiệu, toàn trường liền im lặng.
“Bổn Hộ Pháp công tư phân minh, thưởng phạt rõ ràng.” Hắn đảo mắt một vòng, gằn từng chữ một:
“Thưởng đã xong, cũng nên phạt!”
Tất cả run rẩy, vô thức sinh ra cảm giác kính sợ, không biết Hộ Pháp muốn phạt người nào.
“Tuyết Tuyền, nàng ra đi!” Lạc Nam trầm giọng nói.
Tuyết Tuyền hiểu ý, dẫn theo đám thuộc hạ bước đến giữa quảng trường, kéo xuống áo choàng.
“Hít, đó là Tuyết Kiếm Sơn Chủ, Tam Trưởng Lão và các thuộc hạ?” Không ít người liền nhận ra thân phận, không ngờ những người mặc áo choàng thần bí tiếp đón khách nhân lại là thành viên của Tuyết Kiếm Sơn.
“Không sai, bổn Hộ Pháp trên đường đến đây, vô tình giải cứu Tuyết Kiếm Sơn Chủ khi nàng bị Hắc Lang Trại truy sát.” Lạc Nam cao giọng nói:
“Mà nguyên nhân bởi vì Đại Trưởng Lão Tuyết Lãnh phục dụng Kích Cảnh Phệ Huyết Đan, muốn mưu quyền đoạt vị, còn tung tin đồn Tuyết Kiếm Sơn sẽ rời khỏi Nam Thiên Môn, làm ra hành vi đại nghịch bất đạo.”
“Còn có chuyện như vậy?” Đáy lòng mọi người siết chặt.
Tuyết Tuyền và các thành viên của Tuyết Kiếm Sơn đích thân làm chứng, lại thêm Tuyết Lãnh quả thật cũng vừa đột phá Thánh Đế Viên Mãn khi tiềm lực đã hết, liên tưởng đến chỉ có Kích Cảnh Phệ Huyết Đan mới làm được điều đó, không ai là không tin.
Mà khi tất cả còn chưa kịp định thần…
“Hôm nay, bổn Hộ Pháp đích thân giáng lâm Tuyết Kiếm Sơn, tru diệt mầm móng phản nghịch.” Lạc Nam đã ngửa đầu thét dài:
“Xuất chinh đi – Bá Vũ Điện!”

Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3 /// Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ: – Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU – Momo và viettelpay: 0942973261 – Paypal: [email protected] E chân thành cảm ơn.

Prev
Next