“Hừ, lần này các vị đừng làm bổn thiếu thất vọng như hai tên vô dụng kia.”
Tại một phòng khách sạn xa hoa bậc nhất phụ cận phía bắc Kiếm Châu, một tên thanh niên diện mục tuấn lãng, thân khoác kim sắc hoàng bào, đầu đội kim quang chói lọi, khí chất cao quý sắc mặt lạnh lùng lên tiếng.
Ở phía đối diện hắn, ba tên nam tử có hình dạng giống y như đúc đang đứng chắp tay, khí thế nội liễm đến cực hạn nhìn không ra sâu cạn.
Tên thanh niên quyền quý hiển nhiên chính là thiếu chủ của Vạn Linh Tộc – Vạn Ứng Khang, kẻ thù không đội trời chung với Lạc Nam dù cả hai người chưa từng trực tiếp chạm mặt nhau lần nào.
Mà ba nam tử đứng ở phía đối diện với hắn chính là ba vị Trưởng Lão của Vạn Linh Tộc, phân biệt là Thập Trưởng Lão, Cửu Trưởng Lão và Bát Trưởng Lão.
Ba người sở dĩ có diện mạo giống nhau y như đúc cũng không phải do là huynh đệ sinh ba, mà có nguyên nhân đặc biệt khác.
“Thiếu chủ an tâm đi, hai tên Hộ Pháp lần trước tuy cũng là Thánh Đế Viên Mãn nhưng thực lực của bọn chúng không thể sánh bằng ba người chúng ta được.” Thập Trưởng Lão tên gọi Vạn Dương trầm giọng nói:
“Đích thân ba người lão phu xuất thủ, chỉ cần không đụng mặt Chí Tôn chính là vô địch!”
“Lão Thập nói rất đúng.” Cửu Trưởng Lão là Vạn Vật cũng tự tin cười: “Cao tầng Vạn Linh Tộc cực kỳ ủng hộ việc thông gia với Thất Thập Tông, vậy nên lần này tộc trưởng mới cử ba lão già chúng ta xuất động, đây là lần hiếm hoi một hậu bối của Vạn Linh Tộc được cả ba vị trưởng lão hộ tống.”
Bát Trưởng Lão Vạn Căn nói ít ý nhiều:
“Đại sự thành vậy.”
Chứng kiến sự tự tin mãnh liệt của ba vị trưởng lão, Vạn Ứng Khang hài lòng gật gật đầu.
Có một điều mà ít ai biết ở Vạn Linh Tộc, đó là sự xếp hạng địa vị của từng người không hề dựa vào tu vi cao hay thấp, mà là dựa vào số lượng Linh Hồn đã tạo ra được, Linh Hồn càng nhiều đồng nghĩa với thực lực càng mạnh và đương nhiên thân phận sẽ càng cao cấp.
Hai lão già hộ đạo lần trước đi theo Vạn Ứng Khang bị Ninh Vô Song càn quét chỉ ngưng tụ được một trăm đạo Linh Hồn, vậy nên dù cả hai bọn chúng là Thánh Đế Viên Mãn thì cũng chỉ đảm nhiệm chức vụ Hộ Pháp bên trong Vạn Linh Tộc mà thôi.
Sau khi tổn thất gần sạch sẽ Linh Hồn, ngay cả chức vụ Hộ Pháp của bọn hắn cũng đã có người thay thế, đang bế quan cố gắng khôi phục trạng thái toàn thịnh, cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Còn lần này, hộ tống Vạn Ứng Khang là ba vị Trưởng Lão, số lượng Linh Hồn nhiều gấp Hộ Pháp gấp mấy lần, dưới Chí Tôn hầu như chính là tồn tại khó có đối thủ.
Mà trong lúc đám người bàn chuyện đại sự, từ bên trong bóng tối có vài chục luồng Linh Hồn như u linh từ xa tiếp cận, chậm rãi hiện ra bên trong phòng, sau đó dung nhập trở về cơ thể của Vạn Dương.
“Lão thập, tin tức thế nào rồi?” Vạn Vật nhếch miệng hỏi.
Vạn Linh Tộc có nhiều Linh Hồn, đương nhiên bọn hắn cũng có thể xuất hồn rời khỏi thể xác để làm nhiều mục đích khác nhau.
Trước đó Vạn Dương đã xuất ra vài chục Linh Hồn đi dò thám một số tin tức liên quan đến người cướp đoạt Thiên Địa Kiếm Thủy từ tay Thất Thập Tông.
“Dựa vào thông tin tìm hiểu được, nhóm người đã đoạt mất Thiên Địa Kiếm Thủy ở Kiếm Đan Sơn Trang có một nam, ba nữ.” Vạn Dương căn cứ vào thông tin mà đám linh hồn mang về, ngưng trọng nói:
“Trong đó ba nữ nhân phân biệt là bà chủ của Liên Tâm Kỹ Viện Tử Toàn Cơ, một người là Nhân Ngư Nữ Hoàng, một người là nữ nhân bí ẩn chưa rõ lai lịch.”
“Điều đáng nói nhất, người nam nhân lại là kẻ mà Thiếu Chủ truy tìm đã lâu, Thiếu Chủ của Lạc Gia – Lạc Nam.”
Vạn Ứng Khang tròng mắt co rụt lại, đáy mắt lóe lên thần sắc nguy hiểm: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Dựa vào bức họa mà chúng ta thu được từ Càn Quân Đế Quốc, tên nam nhân kia quả thật là Lạc Nam, hắn cũng không hề che giấu dung mạo.”
“Hừ, quả nhiên kẻ đó còn sống, không dễ dàng mất tích như vậy.” Vạn Ứng Khang nở nụ cười khát máu.
Vạn Dương tiếp tục mở miệng: “Thời điểm Thất Lung Thánh Đế và nhóm người Lạc Nam xung đột tại Kiếm Đan Sơn Trang có không ít tu sĩ vô tình chứng kiến, theo như lời của bọn hắn, Kiếm Đan Sơn Trang đã có giao kèo với Lạc Nam từ trước về Thiên Địa Kiếm Thủy, vì vậy mới kiên quyết từ chối Thất Thập Tông để đem Vĩnh Hằng Thủy này giao cho hắn.”
Đám người nghe vậy ánh mắt híp lại, Vạn Ứng Khang sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo:
“Xem ra Văn Lang chính là Lạc Nam, trước đó đại trưởng lão của Kiếm Đan Sơn Trang là Nhàn Văn Đạo Sĩ từng vì Văn Lang ra mặt mà chặn đánh Càn Quân Thánh Đế, rõ ràng bọn hắn đã sớm cấu kết với nhau, thân phận con rể Lạc Gia Văn Lang chỉ là giả, kẻ này vẫn luôn nhảy nhót lâu như vậy.”
Ba vị trưởng lão nghi hoặc nhìn nhau hỏi: “Nếu đúng thật như vậy, tại sao Lạc Nam lại muốn cướp Vĩnh Hằng Thuộc Tính khỏi tay Thập Thất Tông, rõ ràng hắn và Lôi Giai Nghi có hôn ước mà? Sao lại đứng ở phía đối nghịch với nàng như vậy?”
“Haha…” Vạn Ứng Khang nở nụ cười hài hước:
“Các vị quên rằng hôn ước giữa Lạc Nam và nàng đã sớm bị giải trừ rồi sao? hơn nữa còn là do Lôi Gia đích thân đến nhà từ hôn.”
“Đối với một nam nhân mà nói, bị từ hôn chính là chuyện sỉ nhục nhất thế gian này, nếu đổi lại là ta cũng sẽ tràn ngập hận ý, mong muốn làm mọi giá để kẻ dám từ hôn với ta cảm thấy hối hận.”
“Thất Thập Tông ép buộc Lôi Gia từ hôn, Lạc Nam có thể vì vậy đã trở nên căm hận Thất Thập Tông, thậm chí là hận luôn Lôi Giai Nghi, muốn tranh cướp Vĩnh Hằng Thuộc Tính để trả thù.”
“Thiếu chủ nói rất có lý.” Ba vị trưởng lão cảm thấy không sai, nếu bọn hắn bị từ hôn chắc chắn cũng sẽ cực kỳ phẫn nộ.
“Nhưng mặc kệ quan hệ của Lạc Nam và Lôi Giai Nghi hiện tại có như thế nào, ta chắc chắn cũng sẽ loại bỏ hắn.” Sắc mặt Vạn Ứng Khang tràn ngập ham muốn chiếm hữu, sát cơ đằng đằng nói:
“Ta không cho phép một nam nhân từng là vị hôn phu của nàng tồn tại trên cõi đời này.”
“Huống hồ nếu như làm thịt được Lạc Nam, cướp lại Thiên Địa Kiếm Thủy…tin rằng Thất Thập Tông sẽ càng tán thưởng bổn thiếu chủ.”
Bát Trưởng Lão Vạn Căn cũng là tán thành gật đầu, điềm nhiên hỏi:
“Nếu biết Lạc Nam và bà chủ của Liên Tâm Kỹ Viện có đi lại, sao chúng ta không trực tiếp diệt cái kỹ viện này?”
“Việc này tạm thời không vội, đừng nên xem thường một tên từ nhỏ đã mang danh phế vật nhưng lại ẩn giấu thiên phú kinh người như Lạc Nam.” Vạn Ứng Khang ánh mắt lấp lóe:
“Chờ chúng ta cùng đám người Thất Lung Thánh Đế liên thủ, giết vào Liên Tâm Kỹ Viện chẳng phải phần thắng sẽ cao hơn sao?”
“Trước hết cần điều tra rõ ràng về chiến lực của ba nữ nhân đi cùng với hắn, ta nghĩ lai lịch các nàng không đơn giản.”
Mặc dù Vạn Ứng Khang đã từng xung đột với Dạ Thanh Thu ở Vĩnh Dạ Thung Lũng, nhưng khi đó Dạ Thanh Thu vẫn luôn trang bị mặt nạ và áo choàng, vậy nên hiện tại khi nàng lộ dung mạo thật đi cùng với Lạc Nam, Vạn Ứng Khang lại không hề nhận ra được nàng là Thánh Nữ của Tu La Giáo từng khiến hắn phải kiêng kỵ rút lui.
Thậm chí sau khi đã điều tra về nội tình của Ninh Vô Song, biết được mẫu thân của Lạc Nam chỉ là một tội đồ bị bắt về giam cầm ở Tu La Giáo, Vạn Ứng Khang liền chẳng hề kiêng kỵ chút nào.
Mẫu thân bị trừng phạt, phụ thân đã chết, Lạc Nam hiện tại chỉ là thằng con hoang bị Tu La Giáo ruồng bỏ mà thôi, thân phận làm sao sánh bằng Vạn Linh Tộc Thiếu Chủ cao cao tại thượng như hắn?
Chờ liên hợp với Thất Thập Tông, giết Lạc Nam chẳng phải dễ dàng như giết một con kiến?
“Xuất phát thôi!” Vạn Ứng Khang phất tay:
“Thời gian Kiếm Mộ mở ra không còn xa nữa, phải nhanh chóng đến đó để còn đón Thập Thất Tông.”
Thanh âm vừa dứt, trước mặt đám người đã hiện ra một kiện U Linh Chiến Xa đen kịch, xung quanh có Linh Hồn phiêu miểu lợn lờ, tám con U Linh Biên Bức hình thể khổng lồ lôi kéo, từng đôi cánh thịt như lưu tinh xé ngang tinh không điên cuồng vũ động.
RÉT!
Theo từng tiếng thét gào mang theo sóng âm xé tan cả tòa khách sạn rộng lớn, tám con U Linh Biên Bức lôi theo U Linh Chiến Xa xuyên thấu thiên không, chỉ thoáng chốc đã biến mất tại chỗ, để lại sau lưng một mảnh hoang tàn và vô số tu sĩ vô tội bị chấn đến chết thảm.
Linh hồn của bọn hắn toàn bộ trở thành chất dinh dưỡng bị tám con U Linh Biên Bức hút vào trong miệng, hưng phấn đẩy nhanh tốc độ.
Hành vi cuồng ngạo đến cực điểm…
…
Phốc…phốc…phốc…
Chỉ là vừa bay chưa được bao lâu, dáng vẻ hung hăng đã toàn bộ mất sạch.
Tám con U Linh Biên Bức toàn thân bắt đầu biến đổi màu sắc liên tục, thân mình giãy dụa kịch liệt, vẻ mặt hung ác vặn vẹo đau đớn không thể hình dung, máu tươi từ miệng và các lỗ chân lông điên cuồng bắn ra, thê thảm không đủ để hình dung thảm trạng.
ĐÙNG…
Và đương nhiên chiến xa mà bọn nó lôi kéo liền mất thăng bằng rơi thẳng xuống đất, khói bụi mịt mù bay tứ phía, kèm theo đó là tiếng gầm thét phẫn nộ tột đỉnh từ Vạn Ứng Khang đám người vang vọng không gian:
“Con chuột nhắt nào âm thầm hạ độc U Linh Biên Bức?”
“Không phải âm thầm hạ độc, là các ngươi tự làm tự chịu.”
Một giọng nói đầy trêu tức, mỹ phụ nhân tuyệt mỹ yêu dị với mái tóc tử lục và bờ môi đen tuyền nguy hiểm ung dung bước ra.
Còn ai khác ngoài Liễu Ngọc Thanh?
Nàng không ngờ hồn độc của mình lại nhanh có cơ hội thể hiện như vậy.
Trước đó còn chẳng hiều vì sao Lạc Nam đề nghị nàng dùng Hồn Độc dung nhập vào cơ thể của một nhóm người có tu vi thấp ở trong khách sạn.
Hiện tại rốt cuộc đã hiểu.
Dựa vào thông tin tìm hiểu được, Vạn Ứng Khang sở hữu một kiện chiến xa với tám con U Linh Biên Bức tu vi Yêu Thánh Hoàng làm vật kéo, mà đám U Linh Biên Bức này có sở thích thôn phệ linh hồn của những con mồi yếu hơn trong phạm vi hoạt động của chúng xem như thức ăn.
Vì thế Lạc Nam nghĩ ra kế sách dùng Hồn Độc bí mật ẩn vào thân thể đám tu sĩ cấp thấp trong khách sạn, quả nhiên U Linh Biên Bức liền cắn câu.
Sau khi thôn phệ Linh Hồn của các tu sĩ vô tội, Hồn Độc theo đó tiến vào cơ thể bọn chúng vô cùng dễ dàng.
Mà Hồn Độc của Liễu Ngọc Thanh đã được Mang Cổ Cáp Vương nâng cấp, ngay cả Thánh Đế trúng phải cũng dữ nhiều lành ít, huống hồ gì đám U Linh Biên Bức chỉ là Yêu Thánh Hoàng?
Lúc này chúng nó đã triệt để mất đi khí tức sinh mệnh, Linh Hồn bị Độc Hồn ăn mòn tan rã không sót lại chút nào.
“Ngươi là ai?”
Vạn Ứng Khang từ trong chiến xa bước ra, ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm xem lấy Liễu Ngọc Thanh, hô hấp nhất thời hơi dồn dập lên.
Nữ nhân trước mặt thành thục như một quả nho chín mộng nước, đầy quyến rũ và bí hiểm khiến người khác vô cùng muốn chinh phục.
So với thiếu nữ non tơ như Liễu Giai Nghi, loại phụ nhân thành thục như vậy càng có sức hấp dẫn.
Trong lúc nhất thời, Vạn Ứng Khang cũng không để tâm tám con vật kéo chết thảm, ngược lại chỉ cần bắt nữ nhân này lên giường, tất cả tổn thất đều có thể bù đắp, nở nụ cười tà ác.
Bất quá nụ cười của hắn ngay lập tức trở nên cứng ngắc khi có một vòng tay nam nhân vòng qua bờ eo nhỏ nhắn của mỹ phụ kia, còn hôn lên bờ môi đen tuyền ướt át một ngụm như đang chọc tức hắn.
Mà khuôn mặt nam nhân kia vì sao lại quen thuộc đến như vậy? rõ ràng chưa từng gặp qua…
“Lạc Nam!”
Ở bên cạnh Vạn Dương trưởng lão đã nghiến răng nghiến lợi, hắn ta từng điều tra qua Lạc Nam nên vừa gặp mặt đã nhận ra được hắn.
“Cái gì?” Vạn Ứng Khang càng là xém chút nhảy dựng, sắc mặt thoáng cái trở nên tái xanh, cảm giác đố kỵ dâng trào trong lòng ngực, vì sao tên khốn này luôn có mỹ sắc vờn quanh?
“Thế nào? Bất ngờ chưa con trai?”
Lạc Nam buông ra cánh môi của Liễu Ngọc Thanh, nở một nụ cười trêu tức:
“Con trai tìm cha lâu như vậy, hiện tại cha đã xuất hiện trước mặt con, còn không mau quỳ xuống?”
“Tốt tốt tốt tốt…” Vạn Ứng Khang giận quá hóa cười, liên tục ngửa đầu nói liền mấy chữ tốt, gằn từng âm một:
“Vốn định cho ngươi nhảy nhót sống thêm vài ngày, không ngờ ngươi đã tự dâng mạng đến tận cửa, cũng đỡ mất công ta tìm kiếm.”
“Con trai vừa gặp đã muốn giết cha, đúng là thằng bất hiếu.” Lạc Nam miệng lưỡi cực kỳ độc ác:
“Biết thế năm đó ta đã không bắn vào trong mẫu thân của ngươi!”
“Súc sinh vô liêm sĩ.” Vạn Ứng Khang lên cơn giận ngút trời, hai mắt long lên sòng sọc.
Ngay từ đầu hắn luôn là kẻ đi săn, Lạc Nam chỉ là con mồi phải trốn chui trốn lũi.
Kết quả hiện tại con mồi này đột ngột nhảy ra khiêu khích hắn, còn dám buông lời cay độc như vậy mà chẳng xem hắn ra cái thá gì.
Vạn Ứng Khang triệt để nhịn không nổi.
RỐNG!
Hàng trăm luồng Linh Hồn đã phô thiên cái địa từ trên đỉnh đầu hắn lao ra, chỉ với một ý niệm, tất cả đồng loạt thi triển Hồn Kỹ:
“Trấn Hồn Ấn!”
Trong nháy mắt hàng trăm cái Trần Hồn Ấn ngưng tụ mà thành, mỗi một ấn đều ẩn chứa đại lượng sức mạnh của Hồn Thánh Tôn, đủ sức trọng thương cả Thánh Hoàng nếu tập trung vào một mục tiêu duy nhất.
Đây chính là sự bá đạo của thiên địa sủng nhi Vạn Linh Tộc, đối mặt với mỗi một tộc nhân của Vạn Linh Tộc chẳng khác nào đang phải đối mặt với hàng trăm, hàng nghìn Hồn Tu đồng cấp cùng lúc.
“Chết cho bổn thiếu!”
Vạn Ứng Khang cất tiếng thét gào, toàn bộ Trấn Hồn Ấn đã bao phủ trời đất nện thẳng vào đầu Lạc Nam.
Mà đối mặt với thế công của Vạn Ứng Khang, trong mắt Lạc Nam vẫn chỉ là một ý kinh thường rõ rệch.
Khi hàng trăm cái Trấn Hồn Ấn còn chưa kịp giáng xuống, Lạc Nam đã ném ra hàng trăm cái lò luyện đan, nở nụ cười gằn:
“Các ngươi sẽ được nhìn thấy sự mỹ lệ của những vụ nổ.”
“Hắn ném lò luyện đan ra làm gì?” Ba tên trưởng lão chưa hiểu lắm.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Đợi khi bọn hắn hiểu, mọi thứ đã là quá muộn.
Trong mỗi một cái lò luyện đan là một đóa Hoa Tàn Thế Vẫn đang được kích nổ.
Bỉ Ngạn Hoa mỹ lệ nhưng nồng đậm sát cơ nở rộ khắp một vùng trời, Bá Lực quét ngang, phạm vi bạo tạc lên đến hàng nghìn dặm.
Trong ánh mắt không tưởng của Vạn Ứng Khang, toàn bộ Trấn Hồn Ấn tưởng chừng cường hoành lại ầm ầm sụp đổ…
PHỐC!
Lực phản phệ cực mạnh khiến tất cả Linh Hồn dội ngược về cơ thể, Vạn Ứng Khang phun một ngụm máu tươi, toàn thân như diều đứt dây bay ngược trở về…
Thiên địa trở nên tĩnh lặng…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU
– Momo và viettelpay: 0942973261
– Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.