Bên trong thạch động, Lạc Nam trong lòng hơi nóng lên, hai mắt mở to nhìn chăm chú cảnh tượng sắp diễn ra.
Dưới ánh trăng mịt mờ chiếu vào hang động, mỹ nhân là tình nhân trong mộng của vô số thanh niên tuấn kiệt Kiếm Tây Thành hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh.
Kiếm Uyên Nhi nhìn lấy người nam nhân trước mặt, trái tim đập thình thịch, một cảm giác quyết tâm chưa từng có cuồn cuộn như sóng thần.
Nàng cam lòng hiển lộ tất cả những gì mình có dưới mặt nam nhân, hy vọng đánh tan mọi chướng ngại về mặt tâm lý để có thể cùng hắn luyện thành công Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp.
Váy dài màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống, từng tấc da thịt nõn nà như da em bé, trắng sáng hơn cả ánh trăng đêm, đẹp không sao tả hết.
Giai nhân tóc đen như thác chảy xuống tấm lưng trơn tuột, da thịt không chút tỳ vết, chiếc cổ cao ngạo như khổng tước, xương quai xanh tinh tế tuyệt luân, vòng eo nhỏ gọn uyển chuyển nhưng vô cùng săn chắc, giữa bụng là cái lỗ rốn khả ái đáng yêu.
Cái yếm lụa màu trắng dường như quá mức yếu ớt để che đi đôi núi non hùng vĩ, lớp vải như bị căng ra, hai hạt anh đào kiều diễm đội lên như ẩn như hiện, loáng thoáng có thể thấy nét hồng hào tuyệt mỹ.
Nổi bật bởi đôi chân dài nuột nà, từng ngón chân tinh tế tỉ mỉ như ngọc, đùi đẹp phối hợp với kiều đồn màu mỡ tạo nên một vòng ba lý tưởng.
Nơi tư mật nhất của thiếu nữ cũng được che giấu bởi một lớp lụa mỏng hình tam giác, một màu đen tuyền có chút rậm rạp ẩn ở bên trong, che đi u lan khê cốc thần bí nhất.
Như hạ quyết tâm, Kiếm Uyên Nhi cắn nhẹ cánh môi, ý niệm vừa động.
Xoẹt…
Kiếm khí từ trên thân thể phát ra, vừa đủ cắt đi những sợi dây vải mỏng trên hai thứ đồ vật che đậy nơi tư mật cuối cùng.
Yếm và nội khố rơi xuống, toàn bộ khung cảnh có sức hấp dẫn trí mạng đã hiện ra trước mắt Lạc Nam, tuyệt mỹ giai nhân đã không còn mảnh vải che thân, như cùng thiên nhiên hòa làm một thể.
Hô hấp của hắn có chút nóng lên, nhịp thở trở nên dồn dập, nhịn không được phải thốt lên một tiếng:
“Nàng đẹp quá…”
Kiếm Uyên Nhi cố gắng giữ bình tĩnh đứng trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên nàng trần trụi đối mặt với một người.
Đôi mắt đẹp liếc xéo: “Thế nào? Đến lượt ngươi không giám sao?”
Lạc Nam nở nụ cười, da mặt hắn dày thì sợ cái rắm a.
Ý niệm vừa động, Bá Y giải trừ.
Một cổ dương cương nam tính hùng mạnh trực tiếp oanh tạc như muốn nhấn chìm Kiếm Uyên Nhi.
Mắt đẹp của nàng trợn lên, bờ môi kiều diễm vô thức hé ra.
Trong tầm mắt là một cơ thể như được tạo hóa điêu khắc mà thành, cơ bắp tráng kiện, toàn thân cao thẳng tràn đầy mỹ cảm nam tính, da thịt so với nữ nhân bình thường còn trắng hơn nhưng không hề ẻo lả, ngược lại từng đường gân, từng thớ thịt đều tràn ngập sức mạnh của một hình mẫu cơ thể nam nhân hoàn hảo.
Đặc biệt thứ khiến Kiếm Uyển Nhi kinh ngạc đến ngây người là cái thứ to tướng không thua gì yêu thú của hắn ở giữa hai chân.
Sừng sững ngạo thị bầu trời như một thanh kiếm hình côn, phồng ma trợn má trông cực kỳ hung hãn, Kiếm Uyên Nhi không thể tưởng tượng đồ vật của nam nhân lại có thể to đến như vậy.
“Thế nào?” Lạc Nam đắc ý tạo dáng trước mặt nàng khiến Kiếm Uyên Nhi âm thầm phi một tiếng vô liêm sĩ.
“Thứ đó của ngươi quá vướng víu làm sao có thể luyện kiếm?” Kiếm Uyên Nhi khó khăn dời ánh mắt.
“Chẳng ảnh hưởng gì, thỉnh thoảng cọt quẹt một chút biết đâu lại tăng tỷ lệ thành công.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Nàng đừng chém vào nó là được.”
“Phi, ngươi dám có ý xấu xa ta liền đem nó chém cụt.” Kiếm Uyên Nhi nhịn không được bật cười.
Nàng dù sao cũng có tâm cảnh của một Thánh Tôn, rất nhanh đã cảm thấy thích ứng, suy cho cùng thân thể tuy rằng quan trọng nhưng đối với nhiều tu sĩ thì nó chỉ là một bộ túi da mà thôi, chẳng đáng để xấu hổ thẹn thùng quá lâu.
“Có thể bắt đầu được chứ?” Kiếm Uyên Nhi gấp gáp hỏi.
Lạc Nam lại là lắc đầu: “Nàng hiện tại tâm tình quá nóng vội, rõ ràng là còn chưa thích ứng, dục tốc bất đạt.”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?” Kiếm Uyên Nhi bất mãn giậm chân, lúc giận hai bầu sữa căng đầy rung lắc dữ dội làm Lạc Nam nuốt nước bọt.
“Đợi đến khi nào chúng ta triệt để quen thuộc sự tồn tại của nhau thì luyện.” Lạc Nam đề nghị.
“Ngươi lại muốn được một tấc lấn một thước?” Kiếm Uyên Nhi yêu kiều hừ một tiếng.
“Ta đâu có đòi mạo phạm nàng, chúng ta cứ sinh hoạt bình thường như một đôi đạo lữ là được rồi.” Lạc Nam trần trụi đi ra ngoài suối, lấy ra một chiếc cổ cầm hướng Kiếm Uyên Nhi vẩy tay:
“Nàng biết thổi tiêu chứ?”
“Ta không biết thổi tiêu, đánh đàn thì có chút nghiên cứu.” Kiếm Uyên Nhi nhếch miệng đáp, có chút rụt rè rồi cuối cùng vẫn chấp nhận rời hang.
Phạm vi vạn dặm đã được bố trí Trận Pháp ngăn cách, tại ngọn núi và con suối này chỉ có hai người sinh hoạt.
“Vậy thì nàng đánh đàn, ta thổi tiêu…” Lạc Nam nghiêm túc nói: “Âm thanh là thứ dễ khiến hai tâm hồn trở nên đồng điệu nhất.”
Chiêu này cũ nhưng cực kỳ hiệu quả, cầm tiêu hợp tấu luôn dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa hai con người.
Hắn lấy ra một ống tiêu đặt lên môi nhẹ nhàng thổi, thanh âm du dương thánh thót hòa cùng làn gió nhè nhẹ và tiếng suối chảy róc rách chậm rãi vang lên.
Kiếm Uyên Nhi ban đầu còn có chút không quen, nhưng rất nhanh giữa màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng tiêu phóng khoáng tự tại của hắn, nàng cũng bị cảm nhiễm và nhập tâm, bắt đầu đặt từng ngón tay ngọc lên cổ cầm, phụ họa gãy theo.
Cầm tiêu hòa minh bên dòng suối, thanh âm vang vọng núi rừng dưới ánh trăng đêm, bên cạnh là hư ảnh một đôi nam nữ đang luyện kiếm từ bia đá chiếu ra.
Lạc Nam nhìn Kiếm Uyên Nhi, nàng cũng đưa mắt nhìn lấy hắn, ánh mắt hai người ngày càng trở nên ôn nhu…
Hoàn cảnh, âm thanh, hai con người cùng thiên nhiên như hòa làm một…
Nhiều ngày sau đó, Lạc Nam cùng Kiếm Uyên Nhi dường như quên mất việc luyện kiếm, thậm chí thu hồi ánh trăng, để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ban ngày hai người đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh, đấu cờ, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên.
Đêm đến lại cùng ngồi bên bờ suối, lấy tư cách người ngoài thưởng thức xem hư ảnh đôi nam nữ trên bia đá diễn luyện.
Xuyên suốt quá trình cả hai vẫn không mặc gì trên người, giống như một đôi nam nữ ẩn cư tránh xa thế tục, tận hưởng cuộc sống an nhàn tiêu dao theo đúng nghĩa.
Những lúc nhàm chán, Lạc Nam lại trổ tài nướng thịt, nấu một số món ăn theo khẩu vị của mình cho Kiếm Uyên Nhi thưởng thức, dù không phải một Trù Sư chuyên nghiệp nhưng tay nghề của hắn không tệ.
Đêm đến…
“Hôm nay ngủ cùng giường chứ?” Lạc Nam nhìn giai nhân cười hỏi.
Kiếm Uyên Nhi vẫn còn chưa bước qua rào cản tâm lý nằm cùng giường ngủ với nam nhân, mấy hôm nay Lạc Nam đều nằm dưới đất, để cái giường đá trong hang động cho nàng.
Nhưng có vẻ như những tháng ngày sinh hoạt thân cận khiến rào cản tâm lý của nàng ngày càng yếu ớt, lại không từ chối đề nghị của hắn, ngược lại gật nhẹ cái đầu, chậm rãi đặt mông ngồi lên giường.
Ở khoảng cách gần, hương thơm da thịt của thiếu nữ khiến Lạc Nam trong lòng rung động, nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế, đè ép tiểu huynh đệ không nghe lời của mình, nép vào vách tường để Kiếm Uyên Nhi nằm thoải mái.
“Đưa tay ra đây.” Kiếm Uyên Nhi bất chợt kéo cánh tay của hắn sang phía mình, nàng gối đầu nằm lên đối diện với hắn.
Lúc này thân thể hai người thoáng ma sát với nhau làm cả hai cùng lúc rùng mình, đặc biệt là da thịt trơn mềm như lụa của nàng khiến Lạc Nam thư thái vô cùng, nhất là cái cảm giác bầu sữa căng đầy ép sát vào ngực làm hắn càng thêm khó chịu.
“Ngủ đi, không cho làm bậy.” Kiếm Uyên Nhi cắn môi, đôi lông mi rung động nhắm lại đôi mắt đẹp.
Lạc Nam nhìn dung nhan kiều diễm của nàng ở khoảnh cách gần, nhịn không được đưa môi hôn phớt lên gò má trắng nõn của nàng.
Kiếm Uyên Nhi mở mắt ra lạnh lùng nhìn hắn.
“Đẹp quá ta nhịn không được.” Lạc Nam cười khổ, liền quay đầu vào tường nhắm mắt.
Kiếm Uyên Nhi nhoẻn miệng cười, ở phía sau vòng tay ôm lấy hắn.
Lạc Nam trong lòng chấn động, bầu sữa đầy đặn áp chặt vào lưng khiến hắn xém chút hóa thân cầm thú.
Nào ngờ bên tai nghe thấy thanh âm thở đều đều của Kiếm Uyên Nhi, thì ra nàng đã lâm vào giấc ngủ.
Hắn âm thầm buồn bực, chỉ có thể cắn răng nín nhịn, cũng nhắm mắt chờ cho qua một đêm.
…
Thời gian cứ thế trôi, đến một ngày Kiếm Uyên Nhi kích động đến toàn thân run rẩy nhào vào lòng Lạc Nam.
“Thật sự, thật sự thành công rồi, chỉ một lần duy nhất…”
Kiếm Uyên Nhi mừng đến hai mắt ngấn lệ, tình cảm dâng trào nhón chân hôn lên mặt Lạc Nam một ngụm.
Thì ra công sức bồi dưỡng tình cảm với nhau từng ấy thời gian đến mức quên cả việc luyện kiếm.
Sáng hôm nay Lạc Nam bất chợt rủ nàng múa kiếm, Kiếm Uyên Nhi cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý với hắn.
Chẳng cần có hư ảnh của bia đá làm mẫu, chẳng cần ánh trăng đêm, hai người cứ thế múa kiếm một cách tận hưởng như đang khiêu vũ.
Lạc Nam dựa vào trí nhớ về những đêm ngồi ngắm nhìn hư ảnh đôi nam nữ trên bia đá luyện kiếm mà dẫn đạo cho Kiếm Uyên Nhi, thỉnh thoảng kéo tay nàng, thỉnh thoảng ôm eo nàng, thỉnh thoảng nâng chân nàng theo từng động tác.
Kết quả hai người vậy mà thật sự thành công luyện thành Uyên Ương Thức tưởng chừng cực kỳ khó khăn chỉ trong một lần duy nhất.
Thậm chí mãi đến khi Uyên Ương Thức luyện thành công, Kiếm Uyên Nhi mới kinh sợ đến ngây người nhận ra mình đã làm được, từ đầu đến cuối đều diễn ra một cách vô cùng tự nhiên đến mức nàng không hay biết.
Xong một thức này, tâm linh hai người dường như càng thêm tương liên, ngay cả hai thanh kiếm trong tay cũng có cảm giác gần gũi, quấn quít hơn.
Trong lúc kích động, Kiếm Uyên Nhi mới nhịn không được nhào vào lòng hắn, chủ động hôn lên gò má hắn.
Đến khi nàng nhận ra hành vi thất thố của mình, đang xấu hổ lính quính muốn đẩy Lạc Nam ra thì tất cả đã muộn.
Hắn cười xấu xa ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hướng đôi môi đỏ mộng hôn xuống.
“Ưm…”
Giai nhân yêu kiều rên rỉ một tiếng, cũng không phản kháng, ngược lại trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại, vòng tay qua hông Lạc Nam, ngửa đầu hôn ngược lại hắn.
Môi lưỡi triền miên, cánh môi Kiếm Uyên Nhi mềm mại ngọt ngào, hơi thở thơm như u lan khiến Lạc Nam say đắm, vòng tay ôm siết eo của nàng hơn, một tay phủ xuống bờ mông tròn lẳn nhẹ nhàng nắn bóp.
Cứ tưởng Kiếm Uyên Nhi sẽ tức giận, nào ngờ nàng chỉ hơi giật mình một chút, sau đó động tác càng thêm cuồng nhiệt, cái lưỡi ướt át đinh hưỡng duỗi vào trong miệng hắn đem hương tân ngọc dịch truyền vào, một tay cũng thò ra phía sau bớp cái mông săn chắc của Lạc Nam.
Thanh hung khí của hắn như muốn nổ cọ cọ vào bắp đùi của nàng, kích thước to lớn của nó khiến Kiếm Uyên Nhi rùng mình, nàng còn tinh nghịch dùng đôi đùi đẹp kẹp lấy nó.
Hôn đến ngạt thở, Lạc Nam mới tách môi nàng ra, nhìn ngắm dung nhan ôn nhu pha lẫn kiêu ngạo của Kiếm Uyên Nhi, phát hiện gò má nàng đã đỏ như hoa hồng, bờ môi ướt át kiều diễm sưng đỏ như rỉ máu sau nụ hôn nồng nhiệt.
“Chúng ta bái đường thành thân đi!” Kiếm Uyên Nhi nhìn lấy hắn thủ thỉ.
Lạc Nam sững sờ, hoài nghi mình nghe lầm hỏi ngược lại: “Nàng nói thật? không hối hận chứ?”
Kiếm Uyên Nhi nhếch môi nói: “Nữ kiếm tu dám yêu dám hận, hơn nữa ta đã như thế này trước mặt ngươi, chẳng lẽ còn có thể xem như không có gì hay sao?”
Nàng xoay một vòng triển lộ từng tấc da thịt hoàn mỹ, Lạc Nam nhìn xem không sót chút nào, ngay cả cái khe hồng hồng e thẹn sau lớp cỏ đen cũng trốn không thoát.
“Ngươi sờ cũng đã sờ, xem cũng đã xem, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm?” Kiếm Uyên Nhi hai tay chống nạnh lên cái eo bé xíu, hất cằm xem lấy hắn.
“Nàng cũng xem với sờ ta mà, chúng ta xem như hòa nhau, sao ta phải chịu trách nhiệm?” Lạc Nam bĩu môi trêu chọc.
“Ngươi…tên khốn kiếp.” Kiếm Uyên Nhi như con mèo nhỏ bị chọc giận, ném bỏ Nương Tử Kiếm sang một bên nhào vào hắn cào cấu.
Lạc Nam cười haha vội vàng phòng thủ, vừa thủ vừa chiếm tiện nghi trên ngọc thể yêu kiều của nàng.
Hai người ôm thành một đoàn lăn ra thảm cỏ, hai cánh môi lại chạm vào nhau, đầu lưỡi dây dưa không dứt.
Tay Lạc Nam hoạt động hết công suất, tìm đến núi non mềm mại của nàng nhào nặn biến nó thành muôn hình vạn trạng, ngón tay xoe cái hạt anh đào tinh xảo bé tí, cơ thể cường tráng đè lên ngọc thể mềm mại như bông của nàng.
“Ưm, cái tay bóp nhẹ một chút…” Kiếm Uyên Nhi rên rỉ một tiếng.
Lạc Nam dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng: “Tay của nàng chắc nhẹ?”
Thì ra chẳng biết từ bao giờ bàn tay ngọc ngà của giai nhân đã đem dương căn của hắn bóp chặt không thả, liên tục nghịch ngợm.
“Hừ, đã sớm xem cái đồ vật này của ngươi đáng ghét từ lâu, nay liền giải quyết nó.” Kiếm Uyên Nhi thở hổn hển, càng nắm chặt thân côn to lớn nóng hổi.
Lạc Nam bị nàng kích thích, nhịn không được cúi thấp đầu ngậm một bên nhũ hoa anh đào, hàm răng khẽ cắn, bú mút chùn chụt như trẻ em thèm sữa.
Một tay khác của hắn cũng đã len lỏi qua thịt mềm của bắp đùi, phủ lên gò mu mũm mĩm, sau đó bất ngờ tập kích vào cái đóa hoa trinh nữ trốn sau lớp cỏ tơ màu đen.
Nàng đã sớm ướt át không chịu nổi.
Hắn vuốt ve bên ngoài đôi môi dọc non mềm, đầu ngón tay chậm rãi duỗi vào cái chỗ nhỏ xíu, động đến đâu Kiếm Uyên Nhi oằn mình run rẩy gọi tên hắn:
“Hức…Tiểu Nam…”
“Sao vậy nàng?” Lạc Nam chuyển sang ngậm cắn bầu sữa còn lại, thỉnh thoảng liếm láp xương quai xanh và cái cổ thơm tho của nàng, không bỏ qua dù chỉ là một tấc da thịt.
“Cưới Uyên Nhi không?” Nàng hai mắt chăm chú, nhu tình như nước.
“Ăn rồi cưới.” Lạc Nam nghiêm mặt nói.
“Vậy ăn nhiều một chút.” Kiếm Uyên Nhi tách ra đôi chân ngọc ngà, triển lộ đôi môi thầm kín tuyệt mỹ.
“Đợi ta nếm từng chút một…” Lạc Nam mê muội nói một câu, úp đầu vào nơi tư mật của nàng, môi hắn hôn vào đôi môi dọc ấy.
Nó có màu đỏ hồng, hương thơm nồng nàn cùng với thứ nước tinh khiết của giai nhân truyền ra, quả thật là có sức dụ hoặc trí mạng.
“Tê…cảm giác này…thích quá…” Kiếm Uyên Nhi rùng mình liên tục, hắn càng hôn nơi đó nước của nàng tiết ra càng nhiều, lầy lội không chịu nổi.
Hai tay của nàng nắm chặt tóc hắn, đùi đẹp giang rộng ra hai bên, nằm thở hổn hển.
Cảm nhận được cái lưỡi tiến vào bên trong của mình bị vách thịt non xoắn bóp dữ dội, Lạc Nam biết nàng đã sẳn sàng.
“Vào đi, Tiểu Nam…vào trong Uyên Nhi…cùng thiếp hòa cùng một thể…”
Dưới bầu trời đêm, bên dòng suối vắng, Lạc Nam đem dương căn đã sớm không nhịn nổi của mình đặt ngay miệng u cốc nguyên vẹn.
Cọ sát vài đợt để nó trở nên ướt át, gồng mình đẩy mạnh…
Ót…
Theo một thanh âm lầy lội vang lên.
Hai người cùng lúc rùng mình, máu đào của thiếu nữ dưới ánh trăng càng thêm diễm lệ.
…