Trầm Tường cười nói, sau đó lấy quần áo mặc vào.
Vừa rồi Tô Mị Dao cùng Bạch U U sờ soạng trên người Trầm Tường mấy lần, các nàng vốn định không nói chuyện này cho Trầm Tường, nhưng hiện tại Trầm Tường lại đột nhiên tỉnh lại, này làm cho các nàng vừa giận vừa thẹn, khuôn mặt phủ mị, trong trẻo nhưng lạnh lùng kia đều tràn đầy đỏ bừng, hai tiểu mỹ nhân đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Trầm Tường.
– Ngươi đã tỉnh dậy lâu rồi hay sao?
Bạch U U lạnh giọng hỏi, các nàng vừa rồi đối thoại cũng không có gì, nhưng có một ít cũng cảm thấy khó xử.
Trầm Tường cười ngây ngô nói:
– Không có, ta là vừa vặn tỉnh lại, không nghĩ tới hai vị tỷ tỷ sẽ săn sóc ta như vậy, tự mình giúp ta tắm rửa.
– Trung thực nói cho ta biết, vừa rồi ta cùng sư muội nói ngươi có nghe được không !
Thanh âm cùng sắc mặt của Bạch U U đồng thời lạnh như băng, sát khí vô hình lan tràn ra, làm thân thể Trầm Tường phát run.
– Có, nhưng ta không phải cố ý, thân thể của ta đã mất đi tri giác, nhưng thần thức vẫn còn.
Trầm Tường chi tiết nói ra, trông thấy sắc mặt Bạch U U trở nên càng thêm khó coi, hắn nóng nảy:
– U U tỷ, ta tuyệt sẽ không truy cứu việc tỷ nhìn lén thân thể của ta, còn nữa, về sau ta nhất định sẽ bảo hộ tỷ, ta biết vì Vô Tình Ma Công kia biến tỷ thành như vậy, ta cũng lo lắng thay cho tỷ.
– Được rồi!
Bạch U U nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghĩ đến mới vừa nói mình nói những ra lời kia mà cảm thấy khó xử, mặt của nàng không khỏi nóng lên.
Bạch U U là được rồi, nhưng Tô Mị Dao lại không tính toán, nàng thẹn thùng hừ một tiếng, liền đến bên cạnh Trầm Tường, nắm cánh tay của hắn, bất quá nàng dùng lực không lớn, nên Trầm Tường không có cảm giác đau đớn.
Lúc này Trầm Tường thỏa thích chạy như điên, lộ ra hưng phấn trong lòng, hắn bị đè nén ở trong lòng núi kia lâu như vậy, hôm nay rốt cục đột phá đến Chân Vũ Cảnh, trở thành một Chân Vũ Cảnh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, hiện tại hắn một đường chạy vội, một đường lớn tiếng gào thét, thanh âm quanh quẩn ở trong núi rừng yên tĩnh, chấn đắc lá cây run rẩy.
Ở bên trong ngũ tôn thú tượng trong cơ thể Trầm Tường, bảy hạt chân nguyên kia đều trở nên sáng ngời vô cùng, trên Thanh Long thú tượng có ba hạt chân nguyên sáng ngời, đây là chân khí của Trúc Cơ Đan quá nhiều, mới khiến cho nó ngưng tụ ra như vậy, làm ngũ tôn thú tượng sáng ngời mười hạt chân nguyên, cho hắn một chân bước vào Chân Vũ Cảnh đệ nhị đoạn, hiện tại hắn chỉ là đệ nhất đoạn, nhưng thực lực lại vượt qua đồng cấp khác rất nhiều.
Trầm Tường muốn tranh thủ thời gian ly khai phản hồi Phiêu Hương Thành, hắn muốn mua đại lượng tài liệu Bạch Ngọc Tán cùng Chân Nguyên Đan, sau khi luyện chế thành công, hắn cũng có thể đi chứng thực tứ đoạn Luyện đan sư, đến lúc đó hắn lại phản hồi Thái Vũ Môn.
Trên đường đi, Trầm Tường thỉnh thoảng ném ra ngoài một hạt Chân Khí Đan, sau đó dùng miệng tiếp được, Chân Khí Đan trong mắt hắn cũng chỉ là đồ ăn vặt.
– Thực lực Chân Vũ Cảnh là không giốngbình thường a, ta cảm giác có thể tùy tùy tiện tiện đánh nát một ngọn núi.
Trầm Tường hưng phấn nói ra, há miệng đón lấy Chân Khí Đan bị hắn ném ra không trung kia.
Đột nhiên, hắn trông thấy không trung hiện lên một đạo bạch ảnh, hạt Chân Khí Đan kia bị một thứ gì đó cướp đi!
– Con mẹ nó, cũng dám trộm đồ đạc của ta!
Hiện tại Trầm Tường vừa mới tấn cấp, bây giờ tâm tình của hắn rất tốt, nhưng ai gây hắn mà nói, sẽ trở thành đối tượng luyện tập của hắn.
Thần thức của Trầm Tường khuếch tán, rất nhanh cảm ứng được có đồ vật gì đó đang dùng một tốc độ cực nhanh thoát đi, hắn vội vàng thả ra Chu Tước Hỏa Dực đuổi theo, bởi vì loại tốc độ này không phải hắn dùng chân có thể đuổi được.
– Đến cùng là vật gì? Sao mà nhanh như vậy!
Trầm Tường không khỏi kinh ngạc, hiện tại hắn là Chân Vũ Cảnh, lại có cái gì so với hắn còn nhanh hơn, nếu như không dùng cánh mà nói, hắn khó có thể đuổi đến.
Rất nhanh, Trầm Tường đã nhìn thấy bên trong cây cối, có một con sóc màu trắng đang dùng một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nhảy lên cành cây.
Này dĩ nhiên là một yêu thú!
– Không phải yêu thú bình thường, ngươi phải cẩn thận, loại tốc độ này rất đáng sợ!
Tô Mị Dao dặn dò.
Trầm Tường rất nhanh lao xuống dưới, phóng ra Long Cương, bởi vì đại đa số yêu thú đều sẽ e ngại Long uy, con sóc màu trắng kia cảm ứng được, cũng không khỏi sửng sốt một chút, đầu đâm vào trên một cây khô, thoạt nhìn thập phần buồn cười.
Ngay thời điểm Trầm Tường chuẩn bị đánh nó một chưởng, con sóc kia vậy mà bạo khởi một hồi Bạch Quang, Bạch Quang rất nhanh biến mất, một tiểu nha đầu bận áo trắng, như phấn điêu ngọc trác ngồi ở trên mặt tuyết, nàng đang dùng một đôi bàn tay nhỏ đáng yêu ôm đầu, miệng chu lên, trong đôi mắt ngậm đầy nước mắt, giống như là muốn khóc, làm cho người ta trìu mến.
Trông thấy một con sóc biến thành một tiểu nữ hài bảy tám tuổi đáng yêu, Trầm Tường không khỏi chấn động, hắn lại càng hoảng sợ, tuy hắn nghe nói qua sự tình yêu thú biến hóa, nhưng bình thường đều là yêu thú rất mạnh mới có thể làm được, nhưng con sóc này ngoại trừ tốc độ nhanh, một chút bộ dạng mạnh mẽ cũng không có.
– Sao ngươi trộm Chân Khí Đan của ta?
Trầm Tường lạnh lùng hỏi, tuy tiểu nha đầu kia rất đáng yêu, nhưng Trầm Tường lại không có cho nàng sắc mặt tốt.
– Người ta đói bụng nha… ngươi khiến cho người ta bị đâm rất đau, ta chán ghét ngươi!
Tiểu nữ hài ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt đã theo ánh mắt kia nhỏ xuống, cắn môi, trừng mắt nhìn Trầm Tường.
Đột nhiên Trầm Tường thoáng nhìn trên đỉnh đầu tiểu nha đầu này có hai đồ vật nho nhỏ, nhìn về phía trên như là sừng hươu!