Chương 1094: Thanh Hải!

Đập vào mắt Vụ hộ pháp là vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn của Tiêu Viêm. Trên khóe miệng hắn lúc này đang rỉ ra những vệt máu, áo quần rách nát nhìn khá là tơi tả và chật vật. Hiển nhiên vụ nổ lớn lúc nãy cũng khiến hắn chấn thương, có điều nếu so với Thiên Xà thì chút thương thế ấy thật không đáng nhắc tới.

Thân thể Vụ hộ pháp như cứng đờ đi dưới âm thanh rờn rợn đó, mặt lão cũng trở nên tái nhợt. Lão có thể cảm giác rất rõ, nơi bàn tay đang đang đặt lên cổ mình đang lưu chuyển một luồng kình lực vô cùng hung mãnh. Chỉ cần Tiêu Viêm không kềm giữ sát khí trong lòng thì như vậy cái mạng lão ô hô ai tai ngay tức thì.

Tiêu Viêm đưa một tay lên lau đi vệt máu trên khóe miệng, ánh mắt không chút tình cảm nhìn chằm chằm Vụ hộ pháp. Lão già hộ pháp của Hồn Điện ngày xưa tung hoành trên Vân Lam Sơn, bắt đi Dược lão ngay trước mặt hắn, không ngờ vài năm sau, thế sự chuyển dời, lão lại trở thành cái bộ dạng này, ngoi ngóp thở như một con cá trên tay hắn. – Trước kia lão có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?

Tiêu Viêm nhếch miệng, nét mặt hắn tuy mang vẻ tươi cười nhưng ngữ khí sao vẫn vô cùng lạnh lẽo. Từng tiếng nói của hắn chỉ thoảng qua như hơi thở nhàn nhạt bên tai, ấy vậy mà Vụ hộ pháp lại nghe trong lòng rét lạnh. – Nếu ngươi giết lão phu, Hồn Điện sẽ khiến ngươi không có đất đặt chân ở Trung Châu. Ngươi nên nhớ, Hồn Điện không là Băng Hà cốc…

Cố nén sự sợ hãi tử vong đang chập chờn trước mặt xuống, Vụ hộ pháp ráng mạnh miệng, cất lời uy hiếp.

Tiêu Viêm nheo mắt nhìn lão, cười nhạt.

Nghe tiếng cười mơ hồ của hắn, trong lòng Vụ hộ pháp như dậy lên một cảm giác bất an. Nhưng lão còn chưa kịp giãy dụa, Vô hình hỏa nóng rực đã phụt ra từ bàn tay của Tiêu Viêm, bao phủ toàn thân lão vào trong. – Á á á..!

Ngọn lửa vô hình vừa tiếp xúc với thân thể của Vụ hộ pháp thì hàng loạt tiếng kêu thét thê lương thảm thiết cũng vang lên. Vẫn Lạc Tâm Viêm có hiệu quả đặc trị với linh hồn, tổn thương mà nó mang lại thật vô cùng kinh khủng. Vụ hộ pháp đã mất đi màn khói đen che chắn quanh thân, không còn thứ gì có thể giúp lão tránh khỏi sự trừng phạt đầy thống khổ và tàn độc này nữa rồi. – Đau lắm hả?

Thân hình Tiêu Viêm vừa lui thì không gian trước mặt hắn như cong đi, Thanh Hải đã hiện ra. Lão đưa bàn tay gầy guộc chộp về phía trước, ngay lập tức bầu không khí xung quanh Tiêu Viêm liền đông cứng lại, khiến hắn đứng sựng giữa bầu trời.

Với một chiêu ngưng đọng không gian này, nếu trong tình trạng toàn thịnh Tiêu Viêm thừa sức có thể phá vỡ. Nhưng hắn vừa thi triển Thiên hỏa Tam huyền biến xong, thân thể đang hư nhược vô cùng, làm sao có thể giãy thoát được nữa!? – Nhóc con à… người mà Hồn Điện muốn, xưa nay chưa ai từng thoát!

Thanh Hỏa vừa cười nhạt vừa chậm rãi đi về phía Tiêu Viêm, bàn tay khẽ đưa về phía trước rồi chộp xuống đỉnh đầu của hắn.

Nhìn bàn tay càng lúc càng gần, sự điên cuồng trong mắt Tiêu Viêm càng lúc càng sâu, Dị Hỏa trong cơ thể cũng đã bắt đầu hòa trộn vào nhau.

Khi bàn tay lão sắp đụng đến Thiên linh cái của Tiêu Viêm, không gian ngưng đọng đang cầm tù hắn chợt phình lên rồi nổ bung ra, mà sau đó, một lực lượng không gian còn khổng lồ hơn gấp bội đã nhanh như chớp ập đến, chế trụ ngược lại Thanh Hỏa.

Khi tất cả yên tĩnh, một bóng áo trắng thướt tha và diễm lệ mới hiện ra. Dưới vô số ánh mắt kinh hoàng sửng sốt, bóng người đó che chắn ngay trước mặt Tiêu Viêm, mở miệng cất ra những lời trong như ngọc chạm nhưng tràn ngập sát khí lạnh đến thấu xương, vang vang khắp bầu trời: – Dám đả thương hắn, ngươi chết!

Prev
Next