Địa Tâm Châu hay còn được gọi là Địa Tâm Hỏa Châu, chính là do năng lượng tinh túy ở sâu trong lòng đất trải qua vô số năm tháng mới ngưng tụ thành năng lượng châu thể, năng lượng tại bên trong loại châu thể cực kỳ nồng đậm. Nghe nói khi muốn luyện chế một số ít Bát phẩm đan dược hay thậm chí cả Cửu phẩm đan dược đều phải dùng đến Địa Tâm Châu trong truyền thuyết này.
Loại Địa Tâm Châu thần kỳ này bình thường đều là ẩn sau trong đại địa, rất khó tìm được. Bất quá, ở một vài nơi có núi lửa tuôn trào, thì có lẽ Địa Tâm Châu ẩn sâu dưới lòng đất sẽ tùy thời phóng xuất ra. Bình thường mà nói, hơn một nửa số người sở hữu Địa Tâm Châu cũng đều từ phương thức này mà có được. Còn như tình huống giống như Tiêu Viêm hiện giờ, là ở sâu dưới lòng đất mà gặp được thì phải nói là cực kỳ thưa thớt, không có mấy.
Khi Tiêu Viêm nhìn thấy viên châu này, trái tim không nhịn được nhảy lên một hồi. Hắn hiểu được Địa Tâm Châu này là cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa nó cũng là tài liệu chủ yếu để luyện chế Địa Tâm Lôi Châu.
Địa Tâm Lôi Châu không phải là đan dược mà là phương thuốc luyện chế cổ truyền. Theo như mọi người nói đây là một loại phương pháp luyện chế kỳ dị. Đối với việc rèn luyện Địa Tâm Châu, nếu rèn luyện thành công thì có thể luyện chế ra Lôi Châu. Thứ này không thể cho người phục dụng được, nhưng bản thân nó lại có uy lực cực kỳ khủng bố, cho dù là Đấu Tôn cường giả nếu bị thứ này chính diện công kích mà nói, không chết cũng trầy da tróc vảy.
Phương pháp luyện chế Lôi Châu này, trước đây Tiêu Viêm trong một lần ngẫu nhiên thấy qua ở một trong những phương thuốc mà Dược lão lưu lại. Bởi vì uy lực của nó cực kỳ bá đạo nên càng khắc sâu hơn, sau khi đi tới Trung Châu cũng từng xuất hiện qua ý niệm này trong đầu, nhưng khổ nổi Địa Tâm Châu quá mức khó tìm, cho nên chỉ có thể dằn nó ở tận đáy lòng thôi. Nhưng mà không ngờ tới, hôm nay cư nhiên lại có duyên với nó.
Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, chợt như nghỉ đến cái gì đó, bàn tay nắm chặt lại: ” _ Đúng rồi, Địa Tâm Châu này trải qua nhiều năm ở trong lòng đất không biết đã hấp thu bao nhiêu mầm Địa Tâm Hỏa, hôm nay tiếp xúc với ánh mặt trời liền trực tiếp hóa thành căn nguyên Dương hỏa. Vậy, nói cách khác, chỉ cần năng lượng tại bên trong Địa Tâm Châu này không tiêu tán sạch sẽ, vậy thì có thể không ngừng chế tạo ra Dương hỏa. _”
Nghĩ đến đây, dù là trấn định như Tiêu Viêm cũng không khỏi có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Nếu thật sự như thế, Hóa Sinh Hỏa trong cơ thể hắn chẳng phải là chiếm được chất dinh dưỡng không bao giờ cạn sao? Mà hắn cũng có thể ít đi việc suốt ngày bôn ba tìm kiếm đủ loại thú hỏa, đỡ mất thời gian cùng tinh lực.
” _ Lần này thật đúng là nhặt được bảo vật rồi.”
Tiêu Viêm nhếch miệng, lần này lấy được Địa Tâm châu mà nói, đối với hắn thật sự là quá may mắn rồi.
Hít sâu vài lần để bản thân dần bình tĩnh trở lại. Tiêu Viêm thoáng qua thân thể mềm mại vẫn như cũ không nhúc nhích của Tiểu Y Tiên. Sau khi thấy không có tình huống gì không đúng thì khẽ gật đầu, lần nữa ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hấp thu Dương hỏa do Địa Tâm Châu chế tạo ra. Có nó ở đây thì việc Hóa Sinh Hỏa lớn mạnh chỉ là vấn đề thời gian.
Thời gian tiếp theo, Tiêu Viêm cơ hồ đem tâm thần đều tập trung cho việc hấp thu Dương hỏa. Hắn không ăn không ngủ, ngày đêm luyện hóa. Hóa Sinh Hỏa trong cơ thể lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nó đang lớn mạnh dần.
Ở bên trong tu luyện ba ngày thời gian nhanh chóng qua đi.
Khi Tiêu Viêm dần dần chìm vào việc tăng cường Hóa Sinh Hỏa trong cơ thể, thì bên ngoài Diệp Thành mùa xuân dần dần qua đi mang lại cái rét lạnh, thậm chí là những bông tuyết nhỏ đang nhẹ nhàng rơi xuống khi mùa đông đến gần.
Đang nhìn những bông tuyết rơi lả tả kia, bỗng dưng như phát hiện cái gì, thân hình Tiêu Viêm nhảy lên chỗ cao, nhìn phía xa xa ngoài thành, nhất thời ánh mắt như dại ra.
Ngoài thành, chỉ thấy vô số bóng trắng đang chậm rãi từ bốn phương tám hướng hướng nơi mà đến, trên ngực những bóng trắng này đều đeo một một cái huy chương giống nhau.
Một mảnh bông tuyết kiều diễm mà lạnh thấu xương.
“Băng Hà Cốc.”