Ở sâu bên trong Lạc Thần Giản, khói độc lượn lờ, mặc dù ở nơi này không khí vẫn có chút hương vị thoáng đản, nhưng nếu bị cuốn hút vào trong đó, thì cũng tương đối phiền toái.
Trong Lạc Thần Giản, được che kín bởi vô số khe nứt đen nhánh, ngẫu nhiên từ trong khe nứt kia truyền ra mấy tiếng rít rợn người, tất cả những sinh vật nơi đây, sau khi trải qua trăm năm tiến hóa, cơ hồ mỗi một con đều mang kịch độc, chỉ sơ sẩy một chút, thì cũng có thể lật thuyền trong mương.
Trong địa vực hoang vắng, đột nhiên có một âm thanh xé gió rất nhỏ vang lên, chợt mấy đạo thân ảnh đang gấp gáp từ xa lao đến, chỉ qua vài lần chớp động, đã hiện ra ngoài trăm thước, mà đợi khi họ đến gần, mới nhìn thấy rõ bộ dáng đối phương, tự nhiên chính là đoàn người Tiêu Viêm vì Thiên Hạt Độc Long Thú mà đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiêu Viêm nhẹ nhàng dừng lại trên một khối hắc thạnh, ánh mắt nhìn xa xa.
Nhưng bởi vì khói độc ở khắp nơi, nên tầm nhìn cũng hạn hẹp hơn.
Tiểu Y Tiên, tên Thiên Hạt Độc Long Thú ở nơi nào? Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Y Tiên và Hân Lam phía sau, hỏi.
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên cũng nhìn chung quanh một vòng, đôi mắt khép hờ, thân là Ách Nan Độc Thể, nàng tựa hồ với một ít độc vật vô cùng nhạy cảm, sau cảm ứng một lát, nàng lại lần nữa mở mắt ra, ngón tay chỉ về phía Bắc nhẹ giọng nói: Bên kia, nhanh lên, mùi độc trên người tên kia, cho dù cách bao xa ta cũng có thể ngửi được.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Địa Yêu Khôi vẫn luôn theo sát bên mình, chợt khẽ thở một hơi dài, xem ra hôm nay không thể thiếu một hồi ác chiến rồi, bát tinh Đấu Tông, hơn nữa lại có thân thể cường hãn của ma thú, Thiên Hạt Độc Long Thú sẽ là một đối thủ cực kỳ khó chơi đây.
Tiếng Long ngâm vang vọng không ngớt, tiếng cười to như sấm động liên tục từ trong thạch bảo truyền ra, sau đó như sóng xung kích khuếch tán mà ra.
Tiếng cười to đó vừa hạ xuống, chỉ nghe thấy một đạo kình phong sắc bén vang lên, một thân ảnh màu đỏ như ánh chớp từ trong thạch bảo lao ra, một đôi Long dực dài gần mười trượng mở ra, mà ở phía sau nó lại có một cái đuôi bọ cạp đỏ như máu dài gần chục thước, đuôi tiêm, lộ ra hàn quang sắc bén.
Thân ảnh trôi nổi trên không trung, mà ở phía sau hắn chính là vầng trăng tròn lơ lửng.
Hai cánh duỗi ra, cái đuôi như độc xà, ngửa mặt lên trời gầm thét, độc khí ngập trời!
Ba người Tiêu Viêm cũng chậm rãi dừng lại, nhìn vào bóng người đang dang rộng Long dực trên thiên không kia, cảm nhận được một cỗ khí thế ngập trời, trong mắt cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc, đây chính là Thiên Hạt Độc Long Thú trong truyền thuyết sao?
Quả nhiên rất mạnh. Bất quá ma hạch, tinh huyết của nó là của chúng ta.
Tiêu Viêm liếm liếm miệng, trong mắt lọ ra vẻ chiến ý nồng đậm.