Nguồn: TruyenYY
Nhìn ba chữ to màu đỏ, ánh mắt Tiêu Viêm thoáng ngưng trọng, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc, hắn chậm rãi đem thẻ trúc mở ra, bên trong liền lộ ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ kèm theo vị huyết tinh khát máu đập vào mắt.
“Thiên Yêu Khôi, đây không phải là công pháp, cũng không phải là đấu kỹ tầm thường, mà là một kỹ năng khôi lỗi truyền thừa từ thời viễn cổ, tu luyện Thiên Yêu Khôi, cần hội tụ đủ ba điều kiện, thân thể, linh hồn, ma hạch. Lấy linh hồn dẫn đạo, lấy ma hạch làm tâm, phối chế cùng với rất nhiều loại tài liệu, cuối cùng thành tựu Yêu Khôi quý giá. Yêu Khôi chia làm ba cấp Thiên, Địa, Nhân. Cấp bậc cao hay thấp được quyết định bởi tài liệu cùng với chi hỏa luyện chế, uy lực vô cùng to lớn, không mừng không giận (NV: vô hỉ vô bi-DG), không biết đau đớn, không thể đả thương, quả thật là một loại vũ khí giết chóc.”
Ánh mắt chậm rãi đảo qua dòng chữ màu đỏ trên thẻ trúc, vẻ kinh hãi trên mặt Tiêu Viêm càng lúc càng tăng. Loại kỹ năng khôi lỗi này hắn đã từng được nghe nói đến một lần, không nghĩ tới lại huyền bí như vậy. Nguồn: http://truyenyy.vn
Khi đọc đến chữ cuối cùng, Tiêu Viêm thở ra một hơi thật dài, trong lòng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với cái gọi là Thiên Yêu Khôi, nếu có thể luyện chế được, chắc chắn bên người hắn sẽ có thêm một cận vệ luôn vâng lời, bất kể sống chết.
Lắc lắc đầu trong tiếng than sợ hãi, Tiêu Viêm đưa thẻ trúc cho đám người Tô Thiên, đám người họ sau khi tiếp nhận, trên nét mặt ai nấy đều hiện lên nét sợ hãi khi đọc những dòng chữ trên đó.
“Cái gọi là kỹ năng khôi lỗi này, ta cũng chỉ ngẫu nhiên đọc được trên một ít sách cổ nhưng chưa từng thấy qua phương pháp luyện chế bao giờ, không nghĩ tới Địa Ma lão quỷ còn có thể cất giấu thứ này, chỉ sợ ma hạch cấp 7 hỏa thuộc tính lúc nãy, chắc là do lão gia hỏa lưu lại nhằm luyện chế Thiêu Yêu Khôi.” Xem xong, Tô Thiên chắt lưỡi sợ hãi than.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tiêu Viêm mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trên trán, Tiêu Viêm cười nói:
“Diệu lão tiên sinh nói chuyện này làm gì, nếu lần vừa rồi lão tiên sinh không ra tay giải quyết hung hồn, ta đây đã có thể gặp xui xẻo rồi.”
“Giải quyết hung hồn là do ta muốn cướp lấy lực lượng linh hồn của nó, vốn không có quan hệ tới ngươi, ngươi cũng không cần nói nhiều làm gì, lão phu không phải là người không phân biệt được ân oán.” Bên trong giới chỉ truyền đến tiếng cười của Thiên Hỏa Tôn Giả.
Nghe vậy Tiêu Viêm cũng chỉ có thể tiếp nhận, được một gã Đấu Tôn ghi nhận món nợ ân tình, hắn tự nhiên cũng không cự tuyệt.
Thu dược đỉnh vào trong nạp giới, thoáng sửa sang lại quần áo, Tiêu Viêm đứng dậy, cất bước đi ra khỏi khố phòng, vừa đi vừa nói: “Diệu lão tiên sinh vừa mới thức tỉnh, hay là nghỉ ngơi nhiều một chút đi, chuyện của hung hồn kia, không cần vội làm gì.”
“Ân, hiện trạng của ta hiện giờ, luyện hóa nó cũng tương đối khó khăn.” Đối với điều này, Thiên Hỏa Tôn Giả cũng có ý thừa nhận.
Tiêu Viêm cười cười, đẩy cánh cửa lớn ra, sau đó dưới ánh mặt trời chói mắt, chậm rãi bước ra, hắn vừa đi đến đại môn đã thấy Tiêu Lệ đang đi tới đi lui không ngừng ở bên ngoài, không khỏi sửng sốt, cười nói: “Nhị ca, sao ngươi lại ở trong này?”
Nghe thấy tiếng nói, Tiêu Lệ vội vàng quay người lại, nhìn thấy đó là Tiêu Viêm, mới buông một hơi thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên ngưng trọng nói: “Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng đi ra, mau, mau đi xem Tiểu Y Tiên một chút, nàng đã xảy ra chuyện rồi!”
Gương mặt đang tươi cười của Tiêu Viêm bỗng trở nên ngưng trệ, ngay sau đó, không đợi Tiêu Lệ kịp phản ứng, đã hóa thành một tàn ảnh mơ hồ, xông ra ngoài nhanh như chớp, Tiêu Lệ cười khổ, thở dài một tiếng rồi cũng vội vã đuổi theo.