Chương 892: Hài Cốt Thần Bí

Nguồn: TruyenYY

Trong lòng đã có quyết định, vẻ do dự trong mắt Tiêu Viêm cũng chậm rãi thu lại. Cúi đầu nhìn biển nham tương kéo dài vô tận, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một chút ngưng trọng. Đối với vật ở sâu trong lòng biển nham tương, tột cùng có sự tình gì, hắn cũng không rõ ràng lắm, muốn xâm nhập vào đó, phải có thực lực mạnh mẽ dị thường. Bởi vì nhiệt độ cực cao, cộng thêm áp lực do nham thạch nóng chảy tạo thành, cho nên những cường giả tầm thường cũng khó có thể chịu đựng nổi.

Dựa theo phỏng đoán của Tiêu Viêm, muốn đi sâu vào bên trong nham tương, thực lực phải đạt đến cấp bậc Đấu Tông, nếu chỉ là Đấu Hoàng bình thường, đấu khí không đủ hùng hậu để duy trì. Nếu đi xuống, chỉ e rằng họa phúc khó lường. Đương nhiên, Tiêu Viêm vẫn là ngoại lệ. Đây chính là nơi Vẫn Lạc Tâm Viêm sinh ra, mà hắn thân là chủ nhân, muốn tiềm nhập vào bên trong vẫn thoải mái hơn nhiều so với những người khác.

Đứng trước nham tương nóng chảy, sau một thời gian trầm ngâm, Tiêu Viêm vung tay một cái, Huyền Trọng Xích một lần nữa xuất hiện trong tay. Sau đó, tay áo phất lên, phát Huyền Trọng Xích hóa thành một đạo hắc ảnh mà bắn ra, cuối cùng mạnh mẽ cắm sâu vào vách núi phía trên. Lực lượng mạnh mẽ làm cho Huyền Trọng Xích cắm sâu vào vách đá đến mấy thước.

Ở bên trong Trọng Xích, Tiêu Viêm lưu lại một tia linh hồn ấn ký, đây chính là dấu hiệu nhận biết để hắn có thể quay về. Dưới tầng tầng nham thạch nóng chảy, tầm mắt có chút mơ hồ, nông sâu không rõ. Hơn nữa, nham tương còn sềnh sệch, diện tích vô cùng rộng lớn, nếu càn rỡ xông vào bên trong, thì làm sao có thể xác định đúng hướng để quay về phía trên? Nói không chừng, càn rỡ như thế sẽ làm khoảng cách an toàn xa dần, mà có một dấu hiệu để cảm ứng, mặc dù gặp tình huống bất lợi, Tiêu Viêm có thể nhanh chóng tìm được lộ tuyến chuẩn xác để an toàn tháo chạy.

Vì quang kính bao bọc đôi mắt chính là do Lưu Ly Liên Tâm Hỏa trong suốt tạo thành, nên tầm mắt của Tiêu Viêm không bị cản trở. Khi hắn nhìn tới cũng chính là hắn trở nên kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ trước tràng cảnh mà cả đời hắn khó có thể quên được.

Bởi vì, bên trong vầng hào quang rực rỡ kia cũng không có vật gì khác ngoại trừ một bộ hài cốt đã trở thành một bộ xương trắng. Phía trên hài cốt tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nhưng điều chân chính làm cho Tiêu Viêm khiếp sợ chính là một ngọn lửa đang phiêu phù bên trên khối hài cốt. Ngọn lửa này toàn bộ trong suốt, tựa như vật vô hình, đối với người khác có lẽ thật sự xa lạ, nhưng với Tiêu Viêm lại hoàn toàn quen thuộc dị thường. Bởi hỏa diễm này lại chính là Vẫn Lạc Tâm Viêm!

Hơn nữa, Tiêu Viêm chỉ cần liếc mắt là nhận ra hỏa diễm bên trong vầng hào quang tuyệt không có tâm hỏa mà lại là Vẫn Lạc Tâm Viêm chân chính. Như vậy, nói cách khác, Vẫn Lạc Tâm Viêm xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm lúc này lại chính là một loại Vẫn Lạc Tâm Viêm hoàn toàn khác?

Giờ khắc này, trong đầu Tiêu Viêm chỉ còn lại một cảm giác mê muội. “Trong cùng một địa phương làm sao có thể xuất hiện hai loại dị hỏa giống nhau? Hơn nữa, hài cốt thần bí kia là của ai?”

Đủ loại bí ẩn xuất hiện khiến cho suy nghĩ trong đầu Tiêu Viêm lẫn lộn với nhau như tương hồ, mà ngay khi hắn đang mờ mịt, lông tóc trên người chợt dựng ngược lên, nguyên nhân chính là một đạo kình phong nóng cháy đang quỷ dị bắn về phía hắn. Trong thế giới nham tương không có một sinh cơ này, cư nhiên lại có người khác tồn tại? Trong chốc lát, da đầu của Tiêu Viêm cũng nhịn không được, nổi lên một phen tê dại.

Prev
Next