Chương 852: Quả Nhiên Là Ngươi

Nguồn: TruyenYY

Tiếng cười đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người ở trong sân phải biến sắc, ánh mắt chợt hướng đến chỗ thanh âm truyền đến. Chỉ thấy nơi những mảnh đá nhọn cao ngất sừng sững bên ngoài khe núi, ba thân ảnh bỗng nhiên hiện ra, người đứng trước toàn thân hắc bào rõ ràng là Tiêu Viêm.

Nhìn thấy ba người Tiêu Viêm, Ưng Sơn lão nhân cùng Mạc Thiên Hành đều cảm thấy nao nao, sắc mặt đều biến hóa không ít. Phải một lúc sau, Mạc Thiên Hành mới cười ha ha: “Hóa ra là Nham Kiêu tiên sinh, thật không ngờ là ngươi cũng nhìn thấu được quỷ kế của Ưng lão quái a!”

Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt có chút thâm ý liếc nhìn Mạc Thiên Hành một cái rồi nói: “Thì ra Mạc Tông chủ cũng ở nơi đây, thật là ngoài suy nghĩ của tại hạ!”

Nghe được những lời này của Tiêu Viêm, vẻ mặt Mạc Thiên Hành cũng hơi không được tự nhiên. Thân là nhà đứng ra tổ chức hội đấu giá, mà lại âm thầm xuống tay với vật phẩm đã mua của khách, tin tức này nếu truyền ra ngoài đối với Hắc Hoàng Tông mà nói cũng không phải là sự tình gì tốt. Tuy nói bên trong Hắc Giác Vực trọng yếu nhất là thực lực và nắm tay đủ lớn, nhưng vẫn cần phải có chữ tín, nếu không ngày sau Hắc Hoàng Tông tiếp tục tổ chức hội đấu giá còn ai dám tới tham gia?

Không người nào lại không lo lắng sau khi mình hao tốn cả đống tiền để mua vật phẩm, rồi lại bị người ta cường hành cướp đoạt mất. Đến lúc đó, không những không có được vật phẩm mong muốn mà ngược lại còn phải mất mạng. Cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Viêm xuất hiện, trong lòng Mạc Thiên Hành cũng bắt đầu dâng tràn sát ý. Nếu không vì e ngại Tiểu Y Tiên bên cạnh Tiêu Viêm, thì chỉ sợ Mạc Thiên Hành đã sớm động thủ rồi!

“Hắc hắc, Mạc Tông chủ ngài ấy vẫn là luyến tiếc Bồ Dề Hóa Thể Tiên đó mà, cho nên đã âm thầm động tay động chân trên nó. Để sau đó tiếp tục đoạt lại, thật sự là một thủ đoạn không tồi a!” Ánh mắt Ưng Sơn lão nhân lướt qua ba người Tiêu Viêm, hơi dừng lại một chút nhìn Tiểu Y Tiên, cười lên cực kỳ quái dị.

Tiêu Viêm lúc này không mang theo áo choàng, nên khuôn mặt cũng lộ ra. Sở dĩ Đại trưởng lão Phương Ngôn vừa nhìn liền biết ngay thân phận của hắn là vì không ít người trong thượng tầng của Ma Viêm Cốc đều có bức họa Tiêu Viêm.

“Tiêu môn chủ?” Nghe vậy, Mạc Thiên Hành và đám người Hắc Hoàng Tông đều cảm thấy kinh ngạc.

“Ha ha, chẳng lẽ Mạc Tông chủ không biết, vị Nham Kiêu tiên sinh này, chính là môn chủ ” Tiêu Môn “, Tiêu Viêm sao? Năm đó hắn tại bên trong Hắc Giác Vực rất là nổi bật a. Đến cả Kim, Ngân nhị lão đều phải chịu thất bại dưới tay hắn đó!” Phương Ngôn híp mắt cười.

Nghe được lời nói của Phương Ngôn, vẻ mặt đám người Mạc Thiên Hành liền tỏ ra kích động, ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm về khuôn mặt đầy bình thản của Tiêu Viêm. Đối với thế lực mới “Tiêu Môn” tại Hắc Giác Vực này, bọn họ cũng có chút chú ý. Mà đối với vị Môn chủ thần bí thành lập ra nó cũng cảm thấy rất có hứng thú. Nhưng thật không nghĩ ra, Môn chủ thần bí đó lại chính là Nham Kiêu, một thanh niên nhìn rất trẻ tuổi đứng ở trươc mặt này!

Đối với những ánh mắt khác thường của bọn họ, Tiêu Viêm cũng không để ý. Hắn chằm chằm nhìn vào người áo xám thần bí vừa xuất hiện kia. Hiện giờ với khoảng cách đã rất gần như vậy, đối phương liền đem cho hắn một sự quen thuộc cùng cảm giác âm trầm càng lúc càng nồng nặc.

“Khặc khặc, thế nào? Tiêu môn chủ có cảm thấy rất quen thuộc hay không?” Dưới ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, gã áo xám kia liền cười lạnh. Trong tiếng cười đã ào ạt tuôn trào sát ý.

Nghe tiếng cười khá quen thuộc này, Tiêu Viêm chợt chấn động, một ý nghĩ như điện quang lóe lên trong đầu!

Người áo xám ngừng cười, bàn tay nhẹ nhàng cầm cái mũ chùm màu xám chậm rãi giở lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Áo choàng rơi xuống, một khuôn mặt lạnh lùng và dữ tợn hiện ra.

Ngay tại lúc cái áo choàng kia chạm đất, đôi đồng tử đen nhánh của Tiêu Viêm cũng đột nhiên co rút lại thật nhanh.

“Quả nhiên… là ngươi!”

Next…!

Prev
Next