Chương 846: Hhuyết Dịch Xanh Hồng

“Ngươi biết chỗ trân quý của thi thể ma thú ở chỗ nào đúng không? “

Nét nóng bỏng trong mắt nội liễm, Tiêu Viêm đột nhiên ngó chừng chừng Tử Nghiên đang đứng bên cạnh bàn, hơi có chút nóng lòng nói. Nếu không phải cô nàng này nhắc nhở, chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra móng vuốt này sau khi bị dị hỏa thiêu đốt lại xuất hiện một màn thần kỳ như thế.

Nhìn mảnh móng vuốt màu xanh hồng thể tích mặc dù ngắn nhỏ, nhưng dị thường sắc bén. Tiêu Viêm nhẹ nhàng cầm nó lên, vạch một cái ở trên mặt bàn, chợt mặt bàn dùng gỗ cứng rắn chế tạo thành tựa như đậu hủ, lập tức nứt rời ra. Ở nơi vết nứt, bề mặt gỗ bóng loáng như gương.

“Móng vuốt thật là sắc bén.” Trình độ sắc bén của vật này làm cho Tiêu Viêm nhẹ hít một hơi khí lạnh. Ánh mắt nhìn về phía Tử Nghiên lại càng tha thiết, nếu cô nàng này biết bí mật của loại móng vuốt này, nói vậy những thứ khác, hẳn là cũng phải biết?

Đối với ánh mắt của Tiêu Viêm, Tử Nghiên đắc ý hất cái cằm nhỏ tinh xảo lên, nói: “Trước tiên hãy đem toàn bộ móng vuốt này thiêu đốt một lượt cho bổn tiểu thư, ta muốn dùng chúng để chế luyện một bộ quyền sáo, hắc hắc, sau này đây chính là vũ khí của ta.”

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn móng vuốt sắc bén trong tay, vừa nghĩ tới cảm giác bị vật nhỏ sắc bén này đánh trúng cũng không nhịn được rùng mình một cái. Vật này phối hợp với lực lượng đáng sợ của Tử Nghiên, một quyền nện xuống, cho dù là một gã cường giả Đấu Hoàng, không chết cũng phải lột da a.

Trong lòng khẩn cấp muốn biết bí mật của thần bí thi thể ma thú này, Tiêu Viêm cũng không so đo cùng nha đầu đang đắc ý vênh váo này, đem móng vuốt trên tay thật cẩn thận để xuống, sau đó liền cầm lấy chín miếng móng vuốt tái nhợt khác, hỏa diễm xanh biếc lượn lờ bốc lên, Tiêu Viêm tiện tay ném số móng vuốt còn lại vào trong.

Mà qua quá trình thiêu đốt, Tiêu Viêm cũng lần nữa thu được huyết dịch xanh hồng, bất quá điều duy nhất làm cho hắn có chút không vừa ý đó là nung khô hết đống thịt đó, kết quả mới luyện hóa ra được năm giọt huyết dịch xanh hồng.

Nhìn huyết dịch trong bình ngọc đang ở chung một chỗ, nhưng năm giọt huyết dịch lại không hòa vào với nhau, Tiêu Viêm chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay lên đem Lưu Ly Liên Tâm Hỏa trước mặt thu hồi, sau đó cười toe toét. Cười híp mắt đem bình ngọc thu vào trong nạp giới, không nghĩ tới thi thể ma thú ở Hắc Hoàng Tông xem ra có chút vô giá trị lại có thể để hắn tìm ra được loại đồ vật này. Tiêu Viêm ngầm tính toán, năm giọt huyết dịch xanh hồng này, giá trị tuyệt đối sẽ không kém Ngọc Thạch Cốt Dực kia. Thậm chí, từ một vài phương diện mà nói, còn có phần hơn.

Trong huyết dịch này hàm chứa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, lúc trước Tiêu Viêm chẳng qua là hít một hơi, trong cơ thể đã sôi trào lên như vậy, vật này cũng không thể tùy ý mà phục dụng, nếu không tuyệt đối sẽ làm cho mình lâm vào bi kịch bạo thể. Bất quá đối với Tiêu Viêm mà nói, vấn đề khó khăn này hắn cũng cũng không coi vào đâu, bản thân hắn chính là luyện dược sư, đối với năng lượng cuồng bạo này cũng có chút tâm đắc có thể điều hòa. Chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, đến lúc đó, tất nhiên có thể bình yên vô sự đem huyết dịch này hấp thu toàn bộ. Mà đến lúc đó, không biết lực lượng cơ thể hắn có tăng vọt đến loại trình độ nào?

Cho nên mới nói, Tiêu Viêm lần này tốn năm viên đan dược, đúng thật là xài không uổng phí a. Nếu Mạc Thiên Hành lão nhân kia biết được, hắn từ thi thể ma thú này chiếm được chỗ tốt to lớn như thế, sợ rằng sẽ giận đến hộc máu tại chỗ. Vật này, Hắc Hoàng Tông bọn họ đã kiểm nghiệm vô số lần, nhưng trừ Ngọc Thạch Cốt Dực ra cũng không tìm được chỗ nào khác thường.

Song, chính vật mà bọn hắn cho rằng là vô giá trị, cũng làm cho Tiêu Viêm chiếm được một cái đại tiện nghi.

Từ trong hưng phấn chậm rãi phục hồi lại tinh thần, ánh mắt Tiêu Viêm ánh mắt lần nữa quét về phía cái đầu đã khô quắt, cùng với một tấm da khổng lồ của thi thể ma thú lúc trước, hắn không khỏi liếm liếm miệng, đến hiện tại, ma hạch trân quý nhất vẫn còn chưa xuất hiện.

Nói như vậy, loại ma hạch ngưng tụ tất cả năng lượng của ma thú, cũng sẽ không hư không tiêu thất, mà là ẩn giấu bên trong cái đầu và tấm da của thi thể ma thú kia, ma hạch thật sự là thứ tối trọng yếu nhất đi.

Vừa nghĩ tới ma hạch của tuyệt thế hung thú sắp đột phá tới cấp tám sắp rơi vào trong tay mình. Tiêu Viêm không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cả người trở nên nóng bỏng.

Phần ta đã hết mời người tiếp theo. Có gì sai sót xin lượng thứ

Prev
Next