Chương 750: Xà Nhân Nguyệt Mị

Nguồn: TruyenYY

Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi với nụ cười ấm áp trước mặt, chẳng biết tại sao, Nguyệt Mị cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

“Ngươi là người Gia Mã đế quốc?” Đôi xà mục lướt qua hắc bào thanh niên trước mặt, Nguyệt Mị cảnh giác hỏi.

Nhìn bộ dáng đề phòng của Nguyệt Mị, Tiêu Viêm nhịn không được cười cười, gật đầu nói: “Yên tâm, ta là người Gia Mã đế quốc.”

Nghe vậy, Nguyệt Mị mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng cơ thể tê dại vô lực nên chỉ có thể oán hận mà thở dài thêm một hơi. Ngay lúc này, trước mặt đột nhiên có một khỏa đan dược tỏa ra mùi thơm, một tiếng cười vang lên: “Nếu không sợ là thuốc độc, có thể thử ăn hết đi.”

Thoáng chần chờ rồi nhận lấy đan dược, Nguyệt Mị trong lòng hơi do dự rồi há miệng đem đan được nuốt xuống bụng. Đan dược vừa vào bụng, một cỗ dược lực ấm áp tỏa ra dọc theo tứ chi bách hài đem cảm giác vô lực bài trừ đi rất nhiều.

Cảm thụ được biến hóa trong cơ thể, Nguyệt Mị lúc này mới hoàn toàn yên tâm, ngẩng đầu nhìn hắc bào thanh niên nở nụ cười đầy thiện ý nói: “Đa tạ, ta là Xà Nhân tộc Nguyệt Mị.”

Nhìn Xà Nhân mỹ nữ lúc trước hung hãn đòi đem mình biến thành nam nô, giờ phút này lại nở nụ cười nhu hòa với mình, Tiêu Viêm trong lòng cảm thấy rất buồn cười, chợt quay đầu nhìn hai gã trung niên sắc mặt từ lúc thấy mình xuất hiện liền âm trầm ở đằng sau.

“Cẩn thận một chút, hai tên này là cường giả Kim Nhạn tông của Lạc Nhạn đế quốc, thực lực đều là Đấu Vương, không thể khinh thường.” Nguyệt Mị được đan dược phụ trợ cũng hồi phục một chút khí lực, thân thể mền mại đứng lên, xà mâu âm lãnh nhìn chằm chằm hai gã đối diện nói.

“Chạy trốn thật nhanh a.” Thân ảnh Tiêu Viêm cũng từ trên trời thoáng hạ xuống, tùy ý đá đá hai cỗ thi thể, bình thản nói.

Nguyệt Mị kinh ngạc phát hiện, hai gã này lúc nãy rõ ràng là chia thành hai hướng chạy trốn, vậy mà chỉ trong tích tắc đã nằm đây. Nguyệt Mị lại nhìn Tiêu Viêm đang lửng thửng chậm rãi đi tới mà mồ hôi lạnh càng thêm nhiều, thực lực người này so với mấy vị cường giả Đấu Hoàng của Viêm Minh còn mạnh hơn.

“Không biết qúy danh của tiên sinh là?”

Nguyệt Mị cẩn thận dò hỏi.

Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của nàng, Tiêu Viêm nhịn không được cười cười, khóe miệng hiện lên một chút trêu tức nói: “Nguyệt Mị thống lĩnh, chẳng lẽ ngươi quên tên tiểu sắc lang năm xưa trong sa mạc không cẩn thận lén nhìn ngươi tắm rửa, sau đó bị đuổi giết ngàn dặm mà?”

Nghe được lời này, trong đầu Nguyệt Mị dần hiện ra tình cảnh trong sa mạc năm đó, lại nhìn khuôn mặt trẻ tuổi này đúng là có chút quen thuộc, đôi xà mâu mê người nhất thời trợn tròn hết cỡ.

“Là ngươi?!”

Prev
Next