Nguồn: TruyenYY
Rời khỏi Thanh Sơn trấn, Tiêu Viêm trực tiếp hướng tòa Hắc Sơn theo lời Nghiêm Thừa nói như tia chớp lao đi. Mà ở ngay phía sau, Tử Nghiên cũng bay theo sát.
Sau khi đột phá Đấu Hoàng, tốc độ phi hành của Tiêu Viêm nhanh hơn trước rất nhiều, thân ảnh như lưu tinh xẹt qua bầu trời, lóe lên vài cái trong nháy mắt liền biến mất ở cuối chân trời. Mặc dù ngẫu nhiên có người nhìn lên trời, cũng chỉ có thể nhìn thấy vài tia lưu quang.
Đem tốc độ phi hành toàn lực thi triển, Tiêu Viêm sắc mặt âm trầm, chuyện xảy ra ở Gia Mã đế quốc, hoàn toàn là ngoài dự kiến, nghĩ tới cũng mơ hồ có chút sợ hãi. May mắn lần này có Mỹ Đồ Toa ra tay, nếu không chỉ sợ Viêm Minh cùng Gia Mã đế quốc đã bị Xuất Vân đế quốc tiêu diệt, đến lúc đó không cần Hồn Điện ra tay thì Tiêu gia của hắn đã bị giết đến gà chó cũng không còn.
“Độc Tông!” Cuồng phong thổi qua khiến mái tóc Tiêu Viêm lay động, lộ ra đôi con ngươi tối đen lạnh lẽo dị thường. Rồng có vảy ngược, đụng vào là chết, mà vảy ngược (điểm yếu) của Tiêu Viêm chính là thân nhân của hắn, ai dám đụng vào thì phải trả giá gấp trăm lần.
Phía sau Tiêu Viêm, Tử Nghiên nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, len lén le lưỡi không dám nghịch ngợm mà cố gắng gia tăng tốc độ theo sát phía sau Tiêu Viêm.
Bằng tốc độ bây giờ của hai người, cho dù bay qua toàn bộ Gia Mã đế quốc cũng không mất bao lâu, bởi vậy sau khi phi hành khoảng hai canh giờ, trước mặt hai người đã xuất hiện một dãy núi cùng bình nguyên đầy cát vàng (chắc là sa mạc- DG).
Khi bình nguyên hiện ra trong tầm mắt Tiêu Viêm thì hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn biết chắc rằng, nếu tiếp cận giải đất của bình nguyên thì cách Hắc Sơn không còn xa nữa.
Đôi mắt Nguyệt Mị trở nên âm trầm, nhưng vẫn nở nụ cười quyến rũ hướng hai người nói: “Muốn lão nương hầu hạ các người thì nói đi, làm gì truy xa như vậy chứ?”
“Ha ha, quên đi, tự động đưa tới cửa thì chúng ta có thể không có phúc mà hưởng thụ, nhưng đem người bắt lại, phế đi đấu khí rồi chậm rãi chơi đùa cũng không muộn.” Một tên trung niên cười cười, ánh mắt ấm trầm chợt quát lạnh: “Động thủ, chớ cùng nàng lôi thôi!”
Tên còn lại gật đầu cười, hai người tay kết thủ ấn, kim quang đại thịnh ngưng tụ thành hai con chim nhạn màu vàng cỡ nửa trượng, rồi chỉ hướng Nguyệt Mị. Hai con kim nhạn ngửa mỏ lên trời kêu lên một tiếng sắc nhọn, hai cánh rung lên hướng Nguyệt Mị bắn mạnh tới.
Kim nhạn mang theo kình khí cực kỳ sắc bén, lướt qua mặt đất lưu lại hai khe rãnh thật sâu.
Nhìn tốc độ kim quang lướt đến, Nguyệt Mị lại cắn chặt hàm răng điều động một chút đấu khí ít ỏi còn lại, vung tay lên xuất ra một sợi tơ đấu khí nghênh đón hai con kim nhạn.
“Phầm! Bằng!”
Hai bên va chạm, một tiếng nổ trầm đục vang lên, sợi tơ đấu khí của Nguyệt Mị có thể dùng mắt thường thấy được đang dần tiêu tán, mà hai con kim nhạn chỉ thoáng ảm đạm một chút, rồi lại lần nữa phóng đến tấn công.
Một tia đấu khí cuối cùng trong cơ thể cũng đã cạn kiệt, ánh mặt Nguyệt Mị trở nên u ám, hiện giờ nàng không còn một chút lực phản kháng nào. Nhưng trong miệng nàng vẫn còn một khỏa độc dược trí mệnh, có thể làm cho nàng sau khi chết đi không bị hai tên vương bát đản này khi nhục.
Ánh sáng kim quang mang theo vẻ tuyệt vọng của nàng đang dần phóng to trước mắt, ngay lúc Nguyệt Mị tuyệt vọng nhắm mắt lại, một tiếng sấm nhỏ vang lên rồi một đạo hắc ảnh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, mà hai con kim nhạn cách hắc ảnh này gần nửa trượng thì tự động tiêu thất.
Sự đau đớn đang chờ đợi không đến, Nguyệt Mị đang cảm thấy nghi hoặc thì một thanh âm ấm áp chậm rãi vang lên bên tai nàng.
“Ngươi không sao chứ?”
Nghe được thanh âm này, Nguyệt Mị hơi ngẩn ra, đột nhiên hai mắt mở ra hết cỡ, một khuôn mặt trẻ tuổi đang mỉm cười hiện ra trong mắt nàng.