Khi hai cái tên người từ trong miệng Hải Ba Đông phun ra, sắc mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt không thể tự kiềm chế u ám xuống, mắt lóe ra quang mang, sự tức giận mơ hồ tràn ngập cả không gian. “Vân Sơn cho Cổ Hà làm hôn lễ cùng Vân Vận?” Nghe được lời này của Hải Ba Đông, trong đại sảnh mọi người cũng một hồi kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì. “Lão gia hỏa này. Lúc này làm như thế đến tột cùng là muốn làm cái gì?” Mộc Thần mày cau chặt, trầm ngâm nói.
“Còn có thể làm gì? Tự nhiên là tại thời điểm này muốn mượn sức lôi kéo Cổ Hà. Mấy năm nay Vân Vận bị giam lỏng thì Cổ Hà cũng có chút bất hòa với Vân Lam Tông. Luôn luôn tìm cớ ra ngoài tìm kiếm dược liệu, mà thời gian đi lúc nào cũng lâu.” Gia Hình Thiên bĩu môi, cười lạnh nói: “Một gã lục phẩm luyện dược sư, coi như là lấy thực lực Vân Sơn cũng trịnh trọng đối đãi. Chỉ bất quá, không thể nghĩ tới được là hắn dĩ nhiên sẽ cam lòng mà đem Vân Vận tới để chế trụ Cổ Hà.” “Cổ Hà đối với Vân Vận xưa nay đều có tình cảm, nhưng mà dĩ vãng người kia đứng đầu một tông lòng dạ tương đối cao. Hơn nữa không muốn lo lắng quá nhiều việc cho nên đối với Cổ Hà cũng chỉ là lấy lễ trưởng lão mà đối đãi, nhìn qua vẫn chưa có vượt quá nửa phần. Người sáng suốt liếc mắt thì có thể nhìn ra Cổ Hà kia bất quá chỉ là đơn phương tương tư mà thôi.” Hải Ba Đông trầm ngâm nói, ánh mắt liếc sắc mặt tối tăm của Tiêu Viêm. Đối với Tiêu Viêm cùng Vân Vận một sự tình trong đó hắn thật ra chỉ hiểu biết một chút: “Cho nên việc hôn lễ này chỉ sợ là Vân Sơn khéo tay thao túng gây nên. Đó là triệt để đem Cổ Hà vị luyện dược đại sư này cột vào một bên Vân Lam Tông kia.” “Lấy tình cảm Cổ Hà đối với Vân Vận mà xem thì nếu thực sự có thể hoàn thành hôn lễ này, nói không chừng còn trở thành nanh vuốt của Vân Lam Tông.” Gia Hình Thiên mày cau chặt, trầm giọng nói. Đối với Cổ Hà người này, bọn họ cũng tiếp xúc không ít, tự nhiên đối với hắn có chút lý giải. “Bất quá Vân Vận đối với Cổ Hà xưa nay không có tình cảm gì đặc biệt. Nàng cũng là người tâm khí cao ngạo, Vân Sơn muốn nàng gả cho một người mà nàng không thích thì nếu không có một ít thủ đoạn nặng tay sợ rằng Vân Vận cũng sẽ không khuất phục.” Nạp Lan Kiệt ánh mắt cũng nhìn thoáng qua sắc mặt Tiêu Viêm. Nghe được mọi người bàn luận một hồi, Tiêu Viêm rốt cục phất phất tay, trên khuôn mặt tối tăm dưới áp lực bị tiêu tán rất nhiều, ánh mắt liếc mọi người, chậm rãi nói: “Cổ Hà tại Gia Mã đế quốc có danh vọng cực đại. Nếu Vân Lam Tông có hắn tương trợ chắc chắn sẽ cực kỳ phiền phức. Cho nên, hôn lễ này chúng ta tự nhiên là dùng hết toàn lực để phá hoại. Hải lão, Vân Sơn đem hôn lễ xác định tại khi nào?” Hai ngày sau. _”
Nhìn hai người mừng rỡ, Tiêu Viêm cười cười, nói: “Nhị vị cũng không cần cảm tạ ta. Lần này cùng Vân Lam Tông quyết chiến, phiêu lưu trong đó không nhỏ, cường giả tự nhiên là càng nhiều càng tốt. U Hải Giao Long thú kia có thể hồi phục thực lực thì đối với chúng ta mà nói cũng có được một cái trợ lực không nhỏ.” Nghe vậy, Yêu Dạ cùng Gia Hình Thiên vội vã gật đầu. Hai người lại cười đến mức toe tóe, nói thẳng: “Hợp tác không thiệt thòi.”
Nhìn được đã đem hoàn tất an bài phần lớn sự tình. Tiêu Viêm lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ, nhìn chỗ cực xa xôi kia, thanh âm nhàn nhạt quanh quẩn tại bên tai mọi người. “Hai ngày này, liền thỉnh chư vị có thể đi chiêu tập chiến lực. Hai ngày sau, khi chúng ta tập hợp đại quân thì đó cũng là lúc quyết một trận tử chiến với Vân Lam Tông!”