Chương 608: Xà Hiện

Tiêu Viêm từ trong trạng thái tu luyện bừng tỉnh, chính là do trong đầu vang lên một thanh âm già nua mỏng manh.

Nghe được thanh âm kia, Tiêu Viêm đôi mắt nhắm chặt cũng liền chậm rãi mở, liếc mắt nhìn thân thể Sâm bạch hỏa diễm phía trên càng thêm hư bạc, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.

“…Tiểu tử, ta đã sắp tới cực hạn” , như cảm ứng được Tiêu Viêm thức tỉnh, tiếng thở dài của Dược Lão chậm rãi vang lên.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói “Lão sư đã vất vả rồi.”

“Ha hả!” Dược Lão cười cười, tiếng cười thấp dần, khó có thể che dấu suy yếu “Thời gian tiếp theo, ngươi phải tự mình chống đỡ luyện hóa Vẫn Lạc Tâm Viêm a, thật hy vọng ngươi có thể sống sót qua được…”

Tiêu Viêm im lặng, lát sau mới cười khổ nói “Tẫn nhân sự, thính thiên mệnh ba…” (DG: hình như nghĩa là con người đã không thể can thiệp gì được nữa, đành phó thác ở số trời. – Là con người làm hết khả năng mình có, còn thành hay không là do số trời, Biên giả).

Loại tình huống này ngay cả Dược Lão cũng không cảm giác được ít nhiều cơ hội sinh tồn trong tuyệt cảnh, Tiêu Viêm cho dù là người lạc quan, nhưng là đối với chuyện này cũng không dám ôm kỳ vọng quá lớn, hiện tại hắn có thể làm, chỉ duy nhất là đem hết toàn lực sử dụng, khiến cho việc luyện hóa Vẫn Lạc Tâm Viêm kiên trì thêm một ít thời gian.

Dược Lão cũng là lâm vào trầm ngâm, hắn cũng rõ ràng, lúc ngủ say này đây, sẽ trở thành một loại vĩnh biệt, linh hồn tuy có thể trốn vào bên trong giới chỉ đặc thù do hắn tạo ra, bất quá Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa vặn lại là khắc chế hắn, bị loại hỏa diễm này thiêu đốt, cho dù là linh hồn, cũng là chỉ có kết cục hủy thành hư vô.

Một khắc, đem Tiêu Viêm từ trong trạng thái mơ hồ bừng tỉnh, là từ trên cánh tay truyền đến từng trận cảm giác ôn nhu lành lạnh, cỗ cảm giác này, giống như là đất khô hạn lâu năm đột nhiên gặp mưa to tầm tã, làm Tiêu Viêm cả mười linh hồn (DG: chắc là tổng của ba hồn bảy vía ^^) đều run lên, chợt mở hai mắt, đầu nghiêng qua, chợt nhìn thấy thất thải tiểu xà không biết đã bị quên lãng bao lâu quấn trên cánh tay…

“Thôn thiên mãng?” Đầu óc hỗn độn liền hồi phục một ít thanh tỉnh, Tiêu Viêm tinh thần run lên, kinh hỉ thất thanh kêu lên, có lẽ chính hắn cũng chưa nhận thấy được, thanh âm này so với trước kia đã trở nên khô khốc khàn khàn hơn rất nhiều.

Tại địa phương mà sự cô độc có thể làm cho người ta nổi điên, đột nhiên thấy một thứ có thể cùng mình trò chuyện gì đó, có thể tưởng tượng, Tiêu Viêm giờ phút này tâm tình kích động ra sao.

Bất quá, trong khi kích động mãnh liệt, Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua đôi xà đồng đẹp đẽ kia, trong lòng lại đột nhiên máy động, giờ phút này, sau đôi mắt kia không ngừng biến ảo nhan sắc, khi thì lạnh như băng, khi thì tràn ngập sinh cơ, hiển nhiên lúc này hai linh hồn trong cơ thể tựa hồ đang kịch liệt tranh đoạt quyền khống chế thân thể.

Đối với sự tranh đoạt này, Tiêu Viêm cũng không có nửa điểm biện pháp, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nguồn: http://truyenyy.vn

Tranh đoạt giằng co chừng mười phút, chợt, một đạo thất thải quang mang từ trong cơ thể thôn thiên mãng trào ra, đuôi sau người hung hăng vung, thân hình thật nhỏ trực tiếp bạo bắn ra, chợt bay thoát khỏi phạm vi thanh hỏa đang bao bọc Tiêu Viêm.

Thôn thiên mãng mới ra khỏi bao bọc của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Vẫn lạc tâm viêm tự do bên ngoài nhanh chóng đánh tới, nhưng mà ngay tại lúc sắp lây dính đến thân thể, Thôn Thiên Mãng đột nhiên tại thất thải quang mang bên dưới cấp tốc lao lên, chợt, một khối thân thể hoàn mỹ mềm mại như bạch ngọc, chậm rãi xuất hiện trước mắt Tiêu viêm.

Nhìn mỹ nhân đẹp đẽ kia hiện lên, tim Tiêu Viêm … chậm rãi trầm xuống!

Prev
Next