Chương 567: Tranh Đoạt Mười Vị Trí Dẫn Đầu

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến cuối cùng khi ánh trăng biến mất ở phía cuối chân trời, ánh sáng bình minh nhàn nhạt hiện lên, xua tan bóng tối bao phủ trên mặt đất.

Khi ánh sáng rạng đông đầu tiên tiến nội viện, bầu không khí im lặng nhất thời chính thức tiêu tán, hôm nay là ngày diễn ra trận đấu quyết định mười danh ngạch đứng đầu cường bảng, giải đấu tới lúc này cơ bản có thể nói là đã chân chính bước vào cao trào, toàn bộ các đệ tử trong nội viện, đều chờ mong sự xuất hiện của mười cao thủ mới trên cường bảng.

Quảng trường rộng lớn như cũ, nhưng chỉ một thời gian ngắn đã đông nghịt người, những tiếng ồn xôn xao ầm ĩ không ngừng vang lên, một bầu không khí sôi động, làm cho mỗi một người trong cuộc cũng đều có chút bị cuốn theo.

Khi bọn người Tiêu Viêm đi tới đài cao thì quảng trường cũng đã kín người hết chỗ. Tuy rằng trải qua hai ngày đào thải, đã có một nửa số người dự thi bị loại bỏ đi, nhưng những trận chiến đấu cấp bậc cao như vậy, cho dù không thể tham gia, có thể ở bên quan sát một chút cũng là vô cùng tốt.. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc này Tiêu Viêm, không thể nghi ngờ đã trở thành ngựa ô trong giải đấu cường bảng lần này. Tiến vào nội viện thời gian không đến một năm, liền có được tư cách để đánh sâu vào mười vị trí đầu tiên trên cường bảng, thực lực bực này, đủ để làm cho thường nhân cảm thấy hoảng sợ. Bởi vậy, hắn vừa vào sân đấu, đã hấp dẫn hầu hết ánh mắt của mọi người.

Không đẻ ý ánh mắt xung quanh, đoàn người Tiêu Viêm đi tới vị trí hôm qua, sau đó ngồi xuống, thấp giọng cười nói cùng đợi trận đấu bắt đầu.

Mấy người Tiêu viêm vừa mới ngồi xuống, một thân ảnh nhỏ xinh liền quỷ dị xuất hiện ở trước mặt, tóc đuôi ngựa thật dài màu tím nhạt, cùng với bộ dáng đáng yêu như bạch ngọc, cho dù là đối với nam nhân hay nữ nhân, đều cũng có lực sát thương không nhỏ.

“Trong mười ba thẻ có tên mười ba người dự thi, ta sẽ ngẫu nhiên chọn ra người tiến hành sáu trận đấu.” Theo ống trúc bày ra, giữa sân không khí nhất thời trở nên khẩn trương hơn rất nhiều, mọi người đều tập trung nhìn về phía trọng tài phía trên, việc có ý nghĩa quyết định đến tên của mười người đầu tiên, cuối cùng cũng bắt đầu.

Ở trước mắt bao người, Tô Thiên chậm rãi rút ra một thẻ, liếc liếc mắt, chợt lớn tiếng đọc ra: “Nghiêm Hạo.”

Thanh âm Tô Thiên hạ xuống, mọi người đều là có thể thấy rõ ràng, trên đài cao khuôn mặt Nghiêm Hạo liền trở nên căng thẳng mãnh liệt.

” Tiếp theo, sẽ là đối thủ cùng Nghiêm Hạo tranh đoạt một trong mười vị trí đứng đầu.” thản nhiên nói xong, Tô Thiên lại lần nữa rút thẻ, mở ra, ánh mắt thoáng nhìn, nói: “Tiễn Mạch.”

Từng đạo ánh mắt theo thanh âm chuyển tới đài cao trên người một vị nam tử hơi có chút mập mạp, Tiễn Mạch, cường bảng bài danh thứ tám, thực lực cũng là rất mạnh, cùng Nghiêm Hạo đồng dạng đấu linh đỉnh phong, nhưng tổng lực chiến đấu lại kém hơn Nghiêm Hạo không ít, bởi vậy, vừa nghe chính mình gặp đối thủ là Nghiêm Hạo, lông mày nhất thời trở nên nhíu chặt

Không để ý đến ánh mắt mọi người, Tô Thiên tiếp tục rút thẻ, mở ra, hơi rùng mình, chợt có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tử Nghiên.”

“Waaa “

Cái tên này vừa mới vang lên, liền làm cho bọn người Lâm Tu Nhai, Liễu Kình giật mình thon thót.

Đối với tâm tình của bọn họ, Tô Thiên thật ra cũng hiểu, âm thầm cười cười, càng chậm rãi rút lá tiếp theo làm cho những người này quả thực rất buồn bực: “Tần Trấn.”

“Hô”

Trên đài cao, mọi người thở ra một hơi thật dài, chợt mang vẻ mặt đồng tình nhìn về phía một nam tử sắc mặt đã trở lên tái nhợt, tên đáng thương, cho dù hắn cường bảng bài danh thứ sáu, nhưng gặp man lực cương chỉ sợ cũng không có cửa.

“Thẻ cuối cùng.”

Trên chỗ ngồi của trọng tài, Tô Thiên vung tay hút lấy một chiếc thẻ, chậm rãi mở ra, lần này có chút kinh ngạc mở miệng: “Liễu Kình.”

Sân đấu lại một lần nữa trở lên yên tĩnh, một ít người trong lòng than thở, xem ra lại sẽ có thêm một tên xui xẻo a.

Vẻ mặt Liễu Kình lúc này không có nửa điểm dao động, chỉ cần đối thủ không phải Tử Nghiên, cho dù là lần này gặp Lâm Tu Nhai, hắn cũng sẽ không có nửa điểm e ngại.

Giống như kích thích lòng hiếu kì của mọi người, Tô Thiên rất chậm rãi lấy ra tấm thẻ cuối cùng, hướng về phía mọi người vẫy vẫy, lúc này mới cười khẻ mở ra, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt liền nhanh chóng thu liễm, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, dưới sân mọi người lại trở lên xao động.

“Khụ”

Một lát sau, Tô Thiên rốt cục cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt chậm rãi đầu hướng tới một vị trí trên đài cao, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Tiêu Viêm!”

Cả sân đấu trở lên yên tĩnh, chợt một trận tiếc hận nhìn lên phía đài cao nơi có một thanh niên hắc bào đang nhíu mày.

Prev
Next