Chương 504: Lĩnh Ngộ Thước Pháp

Tại trên đỉnh ngọn núi, có một thanh niên mặc áo bào mầu đen đang ngồi xếp bằng tu luyện. Hai tay kết ấn, hô hấp bình thản mà dài, sâu. Hơn nữa mỗi một lần thổ nạp, quanh thân không gian xuất hiện những luồng ba động rất nhỏ, một ngọn lửa nóng cháy từ từ thẩm thấu ra, cuối cùng theo hô hấp, xâm nhập vào cơ thể… Lăng lẽ một mình tu luyện, ước chừng kéo dài gần một canh giờ đồng hồ, Tiêu Viêm từ trên đỉnh núi, áo bào tung bay chậm rãi hạ xuống, hai mắt đang nhắm chặt, run run nhè nhẹ mở ra Hai tháng tại thâm sơn tu luyện, thu hoạch cũng không nhỏ, khẽ vặn vẹo cổ, cảm thụ được trong cơ thể có một dòng nước ấm chầm chậm lưu chuyển không ngừng, Tiêu Viêm khóe miệng nhịn không được khẽ cười.

Hai tháng khổ tu, Tiêu Viêm không chỉ có đem “Tam Thiên Lôi Động tu luyện tới tầng thứ nhất ” Lôi thiểm ” cảnh giới, hơn nữa đấu khí trong cơ thể cũng càng ngày càng tinh thuần. Tiêu Viêm đoán, hiện tại chính mình, trong thời gian tu luyện Tam Thiên Lôi Động, đấu khí đã đạt đến 8 tinh Đại Đấu Sư đỉnh điểm, đương nhiên thời gian hai tháng mới vừa rồi khiến cho chính mình đạt tới 8 tinh Đại Đấu Sư đỉnh, tốc độ này so với ở bên trong Thiên Phần Luyện Khí tháp vẫn chưa thể so sánh, nhưng Tiêu Viêm quả thật cảm thấy vừa lòng, có thể đem Tam Thiên Lôi Động tu luyện tới tầng thứ nhất, mà cùng lúc đấu khí càng thêm tinh tiến, cũng là điều đáng vui mừng.

Đang đứng ở trên tảng đá, Tiêu Viêm khoanh tay, ánh mắt trông về phía rừng rậm mờ mịt phía xa kia. Gió đang thổi nhẹ, nhưng khiến cho một mảng rừng rậm cây cối dập dờn từ xa cuộn tới liên miên, cơ hồ như biển rộng đang cuộn sóng, làm cho người ta cảm thấy uy lực của thiên nhiên thật là đáng sợ… Đứng ở trên ngọn núi, Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn một mảng rừng rậm thổi từng đợt, từng đợt cây sóng nhấp nhô uốn lượn, lúc này nhìn bầu trời yên bình, Tiêu viêm bỗng chợt cảm thấy xúc động Chắp tay ra sau, Tiêu Viêm khẽ híp mắt, nửa ngày sau, hai vai khẽ rung lên, Tử Vân Dực hai cãnh vẫy ra, thân hình bay lên trời cao lượn thành một đường cong tuyệt đẹp rồi bay nhanh về phía cánh rừng xa xa Tử Vân Dực co rút lại quay về sau lưng, Tiêu Viêm một mình đứng thẳng ở trong rừng, nhìn khắp nơi, một mảnh rừng xanh biếc, hắn cảm thấy con người thật là nhỏ bé.

Miệng há to lên, Tiêu Viêm lúc này không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt, hắn phát hiện bản thân mình nắm bắt được một chút tinh diệu của thước pháp. Chỉ như sử dụng lúc ban đầu, thế nhưng là uy lực của nó đã muốn mạnh mẽ hơn. Ngày sau nếu trải qua tôi luyện, không khó tưởng tượng nó sẽ trở thành trợ lực tốt nhất cho Tiêu Viêm. – Không cần kinh ngạc, tu luyện như thế này, đó cũng không phải thu hoạch ngoài ý muốn, mà là một loại cơ duyên, ngươi đụng phải nó, hơn nữa còn may mắn nắm lấy nó, đây là ngươi may mắn.

Thanh âm Dược Lão chậm rãi ở trong lòng Tiêu Viêm vang lên:

– Loại cơ duyên này, rất nhiều người đều có thể gặp, nhưng là bọn họ không có thể nắm bắt được, ngươi có thể nắm bắt được, điều này có thể chứng minh ngươi có bản lĩnh cùng thiên phú, còn loại người không làm mà hưởng thì chỉ đáng chê cười mà thôi.

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhẹ nhàng gật đầu, sự ngạc nhiên trong lòng cũng giảm đi…

– Thước pháp có một tia sóng triều ý cảnh liên miên, nói vậy lúc trước cùng sóng cây có chút quan hệ, mặc dù hiện tại có chút nhỏ yếu, bất quá cũng không cần nản lòng, đây chỉ là mở đầu, chỉ cần ngày sau tôi luyện cho tốt, ta nghĩ ngươi có thể sáng tạo ra một thước pháp đấu kỹ.

Dược Lão cười nói, trong tiếng cười có một ít vui mừng, vạn sự khởi đầu nan, hiện giờ Tiêu Viêm mới bắt đầu, khoảng cách thành công, chỉ sợ cũng chỉ là vấn đề thời gian, tuy nói sáng tạo đấu kỹ rất là khó khăn, nhưng là đối với tiều tử luôn gây ra kỳ tích, Dược Lão thật là có điểm tin tưởng.

Cười gật đầu, Tiêu Viêm đem trọng thước đeo vào sau lưng, từ trong nạp giới lấy ra một quả hồi khí đan nhét vào trong miệng, cảm thụ được trong cơ thể bốc lên một tia nhiệt khí, tìm kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút, bỗng nghe tiếng thú rống lên, nghe như tiếng sấm sét, mạnh mẽ từ bên trong dãy núi xa xa vang lên. – Tiếng rống to thật, nghe tiếng kêu này, ma thú này cũng ngang với cấp bậc cường giả đấu vương?

Tiêu Viêm đột ngột bị tiếng kêu này tỉnh lại, sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn phía dãy núi xa xa, kinh ngạc nói

– Ân, đích thật là một đầu ma thú cấp bậc Đấu Vương, tại trong phạm vi này, vẫn còn có một ít hơi thở không kém, song phương hẳn là đang diễn ra chiến đấu.

Dược Lão cười nhạt nói.

Lại có người đấu với ma thú cấp bậc đấu vương? trên khuôn mặt hiện lên một chút kinh ngạc, Tiêu Viêm trong lòng có chút tò mò, cười nói:

– Qua đó xem đi?

– Ân, tùy ngươi.

Dược Lão cũng không có ý kiến gì.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cười, Tử Vân Dực từ phía sau lưng bắn ra, hơi hơi rung lên, thân thể phóng lên cao rồi phi hành tới hướng thú gầm mà đến.

Prev
Next