Chương 491: Xung Đột

Bên trong đại sảnh, Tiêu Viêm đang nhìn con số trên mặt tấm Thanh Hỏa tinh tạp của mình lên tới 348, không khỏi thất thần cùng cảm khái, hiện giờ đã có con đường tiêu thụ đan dược, cái loại sự tình phiền toái vì hỏa năng mà buồn rầu kia, xem như bị vứt bỏ rất xa ở phía sau.

Trong đại sảnh lúc này, Huân Nhi ba người cũng đang ngồi trong đó, sau hai ngày trải qua tiêu thu đan dược, đan dược cũng đã có một ít danh tiếng. Bởi vậy, hiện giờ Bàn Môn xem như là đã dần dần đi vào quỹ đạo, cho nên bọn họ cũng không cần tự mình ra mặt tiêu thụ nữa, mà là đem địa điểm tiêu thụ cố định công bố ra ngoài, lại cho người của Bàn Môn thủ ở nơi đó, mà bọn họ trực tiếp chờ thu Hỏa Năng cuối cùng là được.

Nhìn thấy bộ dáng cảm khái kia của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ cười nói:

– Tuy nói tiêu thụ đan dược đích thật là một vốn bốn lời, nhưng nếu là không có tốc độ thêm nữa là xác xuất thành công luyện chế đan dược của Tiêu Viêm ca ca, cũng đã không đạt được hiệu quả như bây giờ, ta nghe nói, ngay cả toàn thể cao cấp Dược Bang kia cùng nhau luyện đan, thành quả một ngày, cũng bất quá chỉ hơn một chút so với thành quả của một mình Tiêu Viêm ca ca mà thôi, không nói đến vật lực, chỉ là nhân lực này thì đã tốn kém không ít.

Tiêu Viêm cười cười, hắn cũng là ỷ vào công dụng của Dị Hỏa cùng với Dược Lão ở một bên hiệp trợ mà thôi. Duỗi thẳng lưng một cái, thật sự cảm thấy có chút nhàm chán, đã nhiều này rồi mỗi ngày đều không ngừng nghỉ luyện chế đan dược, hiện giờ đan dược dự trữ của Bàn Môn, thật ra cũng đã đủ tiêu thụ trong thời gian một tuần, cho nên hiện tại thời gian hắn nghỉ ngơi rất nhiều. Tu luyện đã thành thói quen điều này làm cho Tiêu Viêm cảm thấy có chút không được thoải mái, nhưng bởi bì vừa mới đột phá bát tinh không lâu, nếu lại tiếp tục bế quan đột phá mà nói, không khỏi sẽ có chút quá không thực tế. – Người hôm nay phái đi thu mua dược liệu còn chưa trở lại sao?

Chỉ cần có số Hỏa Năng mà Dược Bang thanh toán này, Bạch Trình hắn chính là có thể đủ ở bên trong Đấu Kỹ Các đổi lấy một quyển đấu kỹ uy lực mạnh mẽ, đến lúc đó sợ là vị trí ở trên “Cường Bảng” cũng có thể vượt trên lần trước, mà dưới loại tình huống này khi bị người khác kêu la cắt đứt suy nghĩ, sắc mặt của hắn tự nhiên là không tốt đẹp gì rồi. – Tiêu Viêm mang người Bàn Môn đánh tới Bạch Bang chúng ta!

Nghe vậy, Bạch Trình mới đầu vẫn chỉ là nao nao, nhưng nháy mắt sau, lấy lại tinh thần thì sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, thoáng cái đứng dậy, cười lạnh nói: – Không nghĩ tới tiểu tử này còn có huyết tính như vậy, chẳng qua là lấy trứng chọi đá, tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi!

– Bàn Môn đến một tên Đấu Linh cường giả đều không có, cũng muốn cùng Bạch Bang chúng ta tranh đấu? Lão đại, lần trước nguyên nhân bởi vì ta, làm hại chúng ta trong vòng nửa năm không được phép đụng đến bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ tự động tìm tới cửa, đánh cuộc này, tự nhiên cũng đã không còn tác dụng!

Phó Ngao sắc mặt đỏ lên đứng dậy, cười to nói.

Nhàn nhạt liếc nhìn Phó Ngao đang đắc ý đến sung sướng một cái, Bạch Trình cười lạnh nói:

– Cũng không nên khinh suất, hỏa liên đấu kỹ của gia hỏa kia nghe nói ngay cả Lôi Nạp cũng không phải đối thủ, chỉ sợ cho dù chính diện chiến đấu, ngươi cũng thắng không được hắn.

Nghe được lời nói của Bạch Trình, Phó Ngao sắc mặt hơi chút ửng hồng, vẫn còn mạnh miệng nói:

– Cái loại đấu kỹ này đích xác mạnh mẽ, nhưng lấy năng lực của hắn, một ngày có lẽ có thể thi triển một lần cũng đã là cực hạn, chỉ cần ta có thể kháng cự qua một đợt, hắn còn không phải chỉ có thể giống như một đống bùn mềm yếu bình thường không sức chống cự, để ta tùy ý nhào nặn sao? – Hiện tại nói thì có cái rắm tác dụng gì, lập tức triệu tập nhân thủ, Bàn Môn gióng trống khua chiêng đến tìm phiền toái như vậy, Bạch Bang ta cũng không thể lộ nửa điểm yếu nhược, nếu không mà nói, còn như thế nào sống yên ở Nội Viện?

Trách mắng một tiếng, Bạch Trình lớn tiếng quát.

– Tuân lệnh!

Nghe được mệnh lệnh của Bạch Trình, mọi người trong phòng đều chỉnh tề đáp một tiếng, chợt bật người lao ra cửa phòng, bắt đầu rống to triệu tập nhân sĩ trong bang.

Nghe được thanh âm huyên náo hỗn loạn bên ngoài, trên khuôn mặt Bạch Trình xẹt qua một chút hàn ý, cười lạnh nói:

– Nếu là các ngươi tự mình tìm tới cửa, thế thì cũng đừng trách ta, lần này không cho các ngươi mất hết mặt mũi ở trong Nội Viện, nếu không thì thật sự làm hổ thẹn bài danh “Cường Bảng” của ta, đúng là một đám chim non không biết trời cao đất rộng!

Nói xong, Bạch Trình phất ống tay áo một cái, khuôn mặt nổi lên một tia châm chọc lạnh lùng, bước đi ra khỏi cửa phòng…

Prev
Next